Siêu Nhiên

Chương 42: Điềm báo của Rồng Thần

Thiên Thanh đang lơ lửng trong một không gian huyền ảo , những màu sắc pha lẫn với không gian tạo ra một cảm giác huyền bí . Thiên Thanh chợt tỉnh giấc té ngã xuống một nơi hoang tàn . Cô từ từ đứng dậy , người cô đầy máu, quần áo tả tơi . Trên tay cô cầm một thanh kiếm pha lẫn là những giọt máu trên thanh kiếm chầm chậm rơi xuống . Bỗng từ trên bầu trời , xuất hiện một tia sáng chói mắt khiến cô đưa tay lên che mắt mình để tia sáng khó chịu không lọt vào mắt . Từ trong tia sáng , một con rồng bay ra , bay lướt nhanh đến Thiên Thanh . Đứng ngay trước mặt cô :

- Lâu lắm ta mới trở lại giấc mơ của ngươi , nhìn ngươi xem . Thật tàn tạ ! - Sau câu nói con rồng cười to.

- Đây là đâu ? Và ngươi là ai ? Vì sao cứ xuất hiện trong giấc mơ của ta , nói những điều điên rồ , đầy hàm hồ như vậy ? - Thiên Thanh nhìn đối diện với con rồng.

- Ta chính là người sẽ giúp đỡ ngươi . Hiện tại , ngươi đang hôn mê đấy ! Sau tuyệt chiêu chí mạng của Lục Đức Ân . Đúng là ngươi có cố gắng , nhưng đó chưa phải là tất cả . Ta đã nhờ một sứ giả để giúp đỡ ngươi trong việc luyện tập . Nếu không có người ấy giúp ngươi thì đây chính là đất nước sau này - Cô nhìn mọi thứ xung quanh , những căn nhà đổ nát , bầu trời đỏ thẳm như màu của máu.

- Bây giờ , ngươi nghe lời ta hãy đến khu rừng phía Tây Nam , có tên gọi là Rừng Đăng Ái . Ở đây , ngươi sẽ dần tiến bộ . Tiếp theo , miếu thờ Dực Đế , tại nơi này sẽ có người hướng dẫn cho ngươi luyện tập , cũng là nơi ngươi khám phá ra vùng đất mới . Suối Tích , tại đây ngươi rèn luyện được cơ thể cứng cáp hơn . Hang động Bạch Trạch , nơi có nhiều thú dữ , việc của ngươi chắc ngươi cũng đã biết . Ta đã gợi ý cho ngươi một con đường để đi , ngươi hiện tại rất thảm , ta có một chút thất vọng về ngươi . Vận mệnh của đất nước này phần lớn đều phụ thuộc về ngươi , nếu ngươi không nắm giữ được , ta nghĩ rằng mọi thứ trên đất nước sẽ nhanh chóng lụi tàn . Đồng hành cũng ngươi đó chính là những người xung quanh ngươi bấy lâu nay . Bây giờ ta phải đi , việc còn lại ngươi hãy tự lo liệu - Con rồng bay về phía đám mây rồi bỗng nhiên mất hút

Thiên Thanh vẫn chưa thoát khỏi được nơi này . Trước mặt Thiên Thanh là một người đàn ông , tóc vàng , mắt đỏ . Vẻ bề ngoài là một người cao , ốm và nhìn trông rất thanh lịch . Mặc một chiếc sơ mi trắng cùng với quần tây . Cô bỡ ngỡ vì sự xuất hiện bất chợt của người đàn ông này . Cô hỏi :

- Anh là ai ? Tại sao cũng góp mặt trông giấc mơ của tôi- Người đàn ông không nói gì mà lao thẳng đến giật nhanh cây kiếm của Thiên Thanh . Cây kiếm dần bị chiếm hữu bởi năng lực nào đó làm hiện lên những chữ màu tím đen . Sau lưng anh ta đang có một con rồng đen . Thanh kiếm vụt đến , con rồng đen đằng sau cũng mau lao tới . Thanh kiếm xuyên qua người Thiên Thanh.

.......................

Thiên Thanh bật dậy vì giấc mơ quái gỡ vừa diễn ra . Người cô mồ hôi mồ kê nhễ nhại rơi xuống . Một giấc mơ kinh dị vừa đến sau những lời dặn dò từ con rồng . Cô cảm thấy nơi dưới bụng mình khá đau . Cô dần dần lấy lại bĩnh tĩnh , nhìn xung quanh thì thấy nơi đây chỉ có mỗi thầy Đông An . Cô bình tĩnh hỏi :

- Đây là đâu ? Sao tôi lại ở đây ? - Cô nhìn xung quanh với cặp mắt lạ lẫm . Căn phòng trắng cùng với nhiều thiết bị dây nhợ được gắn lên người.

- Nhãi con , em bất tỉnh năm ngày rồi . Mọi người đều lo lắng cho em cả !- Thầy Đông An vội lấy cho cô một ly nước ấm rồi đưa cho cô . Cô uống một ngụm nước để dễ nói chuyện hơn . Giọng khàn khàn của cô bây giờ đã biến mất , để lại là tiếng thánh thoát của mình ngày xưa :

- Nhất là những người con gái xung quanh em . Họ đã khóc khi thấy em nằm với những vết thương nặng như vậy . Vì họ đã mệt mỏi những ngày qua nên tôi đã kêu về rồi . Không ngờ , số em may mắn như vậy ! Đó là đòn chí mạng , vậy mà em vẫn sống được , đã vậy vết thương của em lành khá nhanh , tay em bị gãy nhưng bây giờ bác sĩ nói nó còn cứng hơn bội lần . Đúng là đứa con của trời , ông trời cũng thật bao dung em - Đông An nhắm mắt nói.

- Lão già chết tiệt , nếu tôi chết , tôi không thể bảo vệ được những người xung quanh nữa - Thiên Thanh mỉm cười nhẹ.

- Nhờ nghị lực của chính mình , em đã sống sót . Thật hâm mộ ý chí kiên cường của em , tôi mong sau này em cũng vẫn duy trì đặc tính này của bản thân . Em thật mạnh mẽ ,tựa nhưvệt sáng trên bầu trời, luôn chói loá và đầy ánh hào quang.

- Tôi mạnh mẽ vì tôi đã có những người quan trọng để bảo vệ - Thiên Thanh nhớ lại những người quan trọng trong đời mình rồi vô thức mỉm cười.

- Tại vì sao em không bỏ cuộc ?Dù biết em sẽ thua trong mọi hoàn cảnh , nhưng tại sao em vẫn quyết định chiến đấu ?

- Lý do tôi không biết đến chữ bỏ cuộc vì mọi người luôn gọi tôi là kẻ thua cuộc . Tôi luôn bị mọi người chê cười vì có năng lực thấp hèn nhưng thay vì chùn đi ý chí thì tôi nghĩ mình cần cố gắng hơn. Đây cũng là một bài học kinh nghiệm đầy đáng giá nhất mà tôi từng có . Một trận đánh khiến tôi cảm thấy tôi cần nỗ lực hơn nữa- Thiên Thanh nhe răng cười với Đông An.

- Lão già chết tiệt , ông chính là sứ giả được cử đến dạy dỗ tôi đúng không ? - Thiên Thanh nhớ lại câu nói của con Rồng.

- Đúng vậy , đến bây giờ mới nhận ra à ! Em chính là vận mệnh của đất nước này , ngay cả thần còn phải muốn tôi giúp em thì tôi không thể không giúp được . Dù cho em là cục đá tôi cũng sẽ mài dũa em thành viên ngọc nhưng phần tất yếu vẫn dựa vào sự nỗ lực của em - Ánh mắt mơ hồ khi nghĩ về một số chuyện tương lai của đất nước . Đông An thở dài đút tay vào túi quần lấy ra một bao thuốc.

- Tôi đi ra ngoài hút thuốc . Sẵn tiện gọi cho người lên chăm em . Em thật phiền phức đấy , nhãi con !- Cô bực dọc la lên :

- Lão già chết tiệt , ông vẫn đáng ghét như thường ngày - Hai người này chỉ bình yên với nhau vài phút , sau lại gây nhau . Thiên Thanh dùng cái gối ném về phía Đông An . May mắn thay , Đông An kịp đóng cửa.

.........................

Đông An vừa gọi điện cho mọi người . Ông châm điếu thuốc , hút phì phèo rồi thở một luồng khói , lòng đượm buồn vì những thứ đã trải qua cuộc đời ông . Đánh mất những thứ quan trọng trong cuộc đời đổi lại một đất nước yên bình.

- Bây giờ , cuộc chiến tàn khốc này đã bắt đầu.

Những kí ức năm ấy lại hiện về tựa như một vết cắt , cắt thật sâu vào trái tim để lại cho ông một nỗi đau đớn đến cả đời này không thể quên được . Một kí ức dù muốn chôn giấu cũng không thể được , ông liền nghĩ đến khoảnh khắc đẹp nhất đời mình :

5 năm trước

- Này em xem nó kìa , thật đáng yêu nha ! Bàn tay nhỏ nhắn , làn da căng mịn lại còn trắng hồng nữa ! Đứa nhỏ của cha thật đáng yêu . Sau này lớn lên phải thật xinh đẹp như mẹ đó- Đông An ẵm trên tay một đứa nhỏ thật xinh xắn , ông dịu dàng đặt đứa nhỏ xuống nôi rồi quay sang vợ mình :

- Em có mệt mỏi lắm không ? Vất vả cho em quá rồi ! - Đông An hôn nhẹ lên trán người vợ thân yêu của mình . Tuy rằng , người vợ của Đông An mới sinh dù có hơi tiều tụy một chút nhưng vẫn hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô . Vợ Đông An tên thật là Trịnh Hoàng Vy , một cô tiểu thư đài cát đem lòng mến mộ với người thầy dạy cho mình . Lúc mới biết chuyện , ba mẹ Hoàng Vy phản đối rất gay gắt nhưng dần thực lực của Đông An đã chứng minh được , ông sẽ lo được cho Hoàng Vy . Hai người kết hôn và nhanh chóng sinh được một cô công chúa bé bỏng . Nhưng gia đình nhỏ của Đông An đã không còn giữ được sự hạnh phúc nguyên vẹn như lúc ban đầu chỉ sau một đêm , ông mất tất cả . Bởi vì công việc của Đông An ngày một tăng lên sau khi danh tiếng của ông ngày càng nổi . Những việc bận với nhà vua ngày càng nhiều , khiến ông lúc nào cũng đi sớm về khuya , không thể dành thời gian cho người vợ dịu dàng của mình ở nhà . Đỉnh điểm là vào một đêm mưa tầm tả :

- Anh về rồi đây - Đông An hôm nay đã quên mất ngày hôm nay là sinh nhật của vợ mình . Triều đình náo loạn nên ông đã phải giải quyết rất lâu nên hôm nay về rất trễ . Đông An quan sát xung quanh , mọi đèn trong nhà đều tắt . Ông cởϊ áσ khoác và treo lên , thường ngày , Trịnh Hoàng Vy sẽ đợi Đông An về rồi cùng con gái ra đón Đông An về . Nhưng hôm nay không gian yên tĩnh đến lạ , Đông An đã cảm thấy có gì không ổn . Đông An bật công tắc điện lên :

- Vợ ơi , em đâu rồi ? - Đáp lại Đông An là không gian tĩnh mịch đến lạ thường . Thậm chí có thể nghe rõ được tiếng đồng hồ chạy . Đông An liền vào giường ngủ của hai vợ chồng và thấy một cảnh tượng không thể nào đau khổ hơn được nữa . Nhìn người vợ của mình nằm trên giường với đống thuốc trên tay . Đó là thuốc an thần , cô đã tự tử . Đứa con gái của Đông An cũng đã mất do nghẹt thở , dường như căn bệnh trầm cảm của Trịnh Hoàng Vy đã chiếm lấy được cô , cô đã gϊếŧ con mình và rồi tự tử . Sau sự việc đó , Đông An cũng dọn ra chỗ khác sinh sống , ông không thể đối mặt được sự thật đó . Một sự hối hận đến cả đời cũng không bao giờ quên , ông không thể nào tha thứ cho bản thân mình đến cuối đời.

.........................