Lên tầng thượng của học viện thấy Phó Tuyết Vy đang đứng nhìn hướng về phía bầu trời xanh thẳm :
- Em đến rồi à ? -Tuyết Vy quay đầu lại nhìn.
- Xin lỗi chị , em hơi muộn do hôm nay có một số việc nên em đến hơi muộn , chị có đợi lâu không ? - Cô bối rối gãi đầu.
- Không , chị cũng vừa đến thôi.
- Chị hẹn em có việc gì không ?
- Chị muốn nhờ em một số việc liệu em có đồng ý không ? - Tuyết Vy cười , nụ cười thuần khiết khiến trái tim của cô có vẻ như rung động nhẹ , cô liền ngăn lại bằng lý trí của mình :
- Nhất định không được , mình đã có 2 người bên cạnh không thể tham lam như thế ! Không được phép nhìn thẳng nữa nếu không là mày sẽ chết thật đó Thiên Thanh ơi ! Gương mặt thực sự rất thu hút , vẻ đẹp hoàn hảo , hương thơm nhè nhẹ tuyệt vời , cực phẩm , đúng là cực phẩm !- Thầm khen trong lòng mình.
- Giả làm người yêu chị trong một ngày được không ?
- Hả ? Chị n..ói cái gì ? E..m . N..nhưng mà... - Nhìn ánh mắt van xin của Tuyết Vy thực sự không thể kiềm lòng được.
- Em đồng ý , em muốn biết lí do ?
- Thật ra chị bị gia đình ép đính hôn với người đàn ông hơn chị tận 30 tuổi , chị không thích người đàn ông ấy , ông ta là một kẻ xấu luôn vì vật chất ,một người không đàng hoàng như vậy thì chị vốn không thể chấp nhận được . Ông của chị nói rằng nếu chị kiếm được người yêu chị thật lòng thì ông sẽ xem xét lại ! Vậy nên em giúp chị nhé !Làm ơn đi ! - Tuyết Vy chắp tay cầu xin.
- Vâng , vậy em sẽ cố gắng diễn thật tốt để ông chị công nhận chúng ta là một cặp đôi . Xin chị yên tâm em sẽ không để chị rơi vào tay của những kẻ xấu xa đâu ! - Cô quyết tâm.
- Cảm ơn em - Tuyết Vy ôm chầm lấy cô . Một chút rung động lại thoáng qua tim cô với cái ôm đầy bất ngờ của Tuyết Vy.
- Nhưng..mà..Tại sao chị lại chọn em ?- Tách cái ôm của Tuyết Vy ra.
- Bởi vì ngoài em chị không quen biết ai cả , chị cũng không có bạn bè thân thiết để nhờ vả nên...- Ánh mắt buồn bã , rũ rượi của Tuyết Vy làm cô cảm giác Tuyết Vy có một nỗi buồn chôn kín sâu trong trái tim , chắc có lẽ một kí ức buồn bã đang đeo bám Tuyết Vy khiến không thể có bạn bè hoặc ai đó bên cạnh mình để chia sẻ.
- Không sao cả , chúng ta có thể làm bạn ? - Cô đưa tay ra ngụ ý nếu Tuyết Vy đồng ý sẽ nắm tay cô.
- Được chứ !- Cảm giác rung động mạnh bởi nụ cười tươi đầy tỏa sáng của Thiên Thanh . Sự chân thành của cô đã làm Tuyết Vy rung động . Tuyết Vy vui vẻ liền nắm tay cô.
- Bây giờ chúng ta phải về thôi , cũng trễ rồi.
- Vậy hẹn gặp lại em vào thứ bảy tuần này nhé !- Tuyết Vy đi lướt qua cô . Khẽ quay đầu lại mỉm cười , vẫy tay rồi chạy đi mất.
Cô cũng đi xuống tìm kiếm hai người kia nhưng lại gặp Uyển Khanh . Uyển Khanh vừa gặp cô chạy lại ôm chầm lại cô , do chạy quá nhanh nên lực rất mạnh khiến cả hai ngã nhào xuống :
- Mình nhớ cậu chết đi được Thanh Thanh à !- Cô cũng khá quen với việc Uyển Khanh ôm mình , hai người kia cũng quen với việc này do đó cũng không ý kiến.
- Nhưng chúng ta vừa gặp hồi sáng ?- Uyển Khanh cọ cọ má mình vào má cô :
- Chuyện đó là chuyện của buổi sáng còn bây giờ buổi chiều , rất khác nhau mà- Lại dụi dụi đầu vào hõm cổ cô làm cô cười khúc khích lên vì nhột.
- Không giỡn với cậu nữa , mau đứng lên , mình còn tìm hai người kia nữa- Cô đẩy Uyển Khanh rồi đứng dậy.
- Cậu có thấy tiểu Quỳnh với Hoa nhi không ?
- Hai người họ về kí túc xá trước rồi , mình thấy hai người đó rất giận nha ! Cậu chọc giận hai người đó rồi đúng không ? Lần này chết cậu rồi !- Uyển Khanh cười , lè lưỡi trêu chọc.
- Mình có làm gì đâu ? Chẳng qua gặp một số chuyện thôi - Cô gãi gãi cái đầu.
- Mình đi trước nha cũng trễ rồi , cậu về cẩn thận nhé , bye bye - Cô vẫy tay , chạy đi mất hút.
- Bye - Uyển Khanh nhìn theo bóng lưng cô với ánh mắt buồn bã , mỉm cười nhẹ quay đầu đi.
.......................
- Chắc chắn hai lão bà giận chuyện mình cúp học rồi , lại phải chịu khổ dỗ dành rồi , biết trước không chơi mấy cái trò mất dạy làm té " bà chằng " . Một phần cũng do cô ta , kiếp trước nợ nhau hay sao mà cứ gặp suốt - Vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng.
- Còn về Tuyết Vy , thật sự rất xinh đẹp nha ! Nụ cười tỏa nắng , mái tóc màu bạc phất phới dưới ánh nắng càng làm cho chị ấy như mặt trời tỏa sáng vậy , chị ấy còn vén tóc lên , một cử chỉ dịu dàng làm mình có một chút rung động . Không thể không thể được , không được nghĩ lung tung , mày có tiểu Quỳnh với Hoa nhi rồi không tham lam như vậy ! Mau tỉnh lại ! - Tự tát vào mặt để thức tỉnh.
Về đến phòng , vừa mở cửa đã cảm thấy hai luồng sát khí đen tối , âm u đang tràn tới . Hai người kia nhìn cô với ánh mắt gay gắt , Thiên Hoa hỏi :
- Tại sao lại cúp 2 tiết học ? Chẳng lẽ Thanh Thanh có chuyện mờ ám gì đó giấu em ? Có biết em với tiểu Quỳnh lo lắng không ?- Thiên Hoa giận dữ lườm cô.
- X..xin lỗi hai người . Vạn lần xin đừng giận tôi , chẳng qua tôi gặp một chút chuyện thôi ! Tha lỗi cho tôi đi hai người đẹpơi ! - Giả vờ mếu máo để hai mỹ nhân kia động lòng . Không ngờ bị Đan Quỳnh đá thật mạnh một cú vào mông.
- Cho chết , tối nay đừng hòng lên giường ngủ , Thanh Thanh ngủ dưới sàn . Đây là hình phạt dành cho Thanh Thanh , em với Hoa nhi sẽ không dễ dàng mềm lòng đâu ! - Đan Quỳnh nhéo lỗ tay cô.
- Đ..đau mà !! Tôi xin lỗi , mệnh lệnh hai người là nhất , tôi sẽ tuân theo mà ! Huhu - Cuối cùng Đan Quỳnh cũng buông cô ra.
- Ngày mai , em với tiểu Quỳnh quyết định tập luyện cho Thanh Thanh , cùng tìm hiểu năng lực của Thanh Thanh . Giúp Thanh Thanh tiến bộ hơn trong việc luyện tập điều khiển năng lực . Còn tiểu Quỳnh sẽ giúp Thanh Thanh hoàn thành việc học tập trong lớp . Kể từ mai , tụi em phải làm cho Thanh Thanh trở thành một người mạnh không để người khác xem thường nữa- Thiên Hoa nói một cách vô cùng nghiêm túc.
- Vâng ạ ! Hai người nói gì tôi cùng nghe hết - Gương mặt cam chịu làm hai người kia phì cười.
Vào buổi tối , cô nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo vốn không thể ngủ được nên cứ quay qua quay lại sau đó kiếm những việc khác phá phách gây tiếng ồn . Hai người kia nghe tiếng động quay sang nhìn thấy cô đang phá cái đèn ngủ khiến cho đèn chớp tắt liên tục , Đan Quỳnh la lên :
- Đi ngủ mau , bây giờ không phải là giờ để phá !- Cô run sợ.
- Vâng , thưa vợ yêu , tôi ngủ ngay đây- Ngoan ngoãn đắp chăn , nhắm mắt lại.
.....................