Hôm nay , ngày cuối tuần , ngày mọi người được về nhà cùng gia đình . Cũng trong hôm nay Đan Quỳnh hẹn Thiên Thanh đi công viên giải trí . Ngày hôm nay sẽ là ngày quan trọng nhất trong đời của Đan Quỳnh , ngày quyết định thổ lộ tình cảm giấu kín bấy lâu nay sau những ngày chỉ đứng phía sau cô theo dõi cô từng ngày . Đan Quỳnh nhận ra cô cũng có tình cảm với mình nhưng không nói những hành động quan tâm ân cần của cô đã cho Đan Quỳnh biết điều đó . Nhiều lúc Đan Quỳnh cảm thấy Thiên Thanh thật ngốc nhiều lần gợi ý cho biết nhưng vẫn không hiểu . Giờ hẹn của hai người vào 4 giờ chiều . Đan Quỳnh cảm thấy hôm nay thực sự trời rất đẹp , bầu trời trong xanh hòa cùng tiếng chim hót , vì hồi hộp Đan Quỳnh dậy rất sớm , quản gia của Đan Quỳnh cũng thấy làm lạ khi cô chủ mình dậy rất sớm còn tưới cây . Đan Quỳnh nghĩ đến chuyện mình đã nói Thiên Hoa vào lúc không có Thiên Thanh :
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu nhưng sau khi nghe không được tức giận đấy !- Thiên Hoa gật đầu.
- Thật ra tôi thích Thanh Thanh lâu rồi ! Đến bây giờ vẫn chưa thổ lộ , cậu có thể cho tôi một cơ hội với Thanh Thanh được không ? Chúng ta có thể yêu chung một người , cùng nhau chăm sóc Thanh Thanh mặc dù tôi biết điều đó hơi khó khăn nhưng van xin cậu đấy !- Nhìn thấy Đan Quỳnh ngấn lệ nói với mình , Thiên Hoa cũng mềm lòng.
- Tôi biết cậu thích Thanh Thanh từ lâu rồi , tôi cảm nhận được cậu thực sự rất yêu Thanh Thanh . Vốn dĩ tôi từ trước đó đã xem cậu như một người thân trong gia đình mình vậy- Thiên Hoa cười , Đan Quỳnh xúc động khóc lớn ôm chặt Thiên Hoa như một lời cảm ơn , Thiên Hoa cũng đáp lại cái ôm xoa đầu , dỗ cho Đan Quỳnh nín khóc.
Sau khi nhớ lại Đan Quỳnh cười mỉm :
- Cảm ơn cậu , Hoa Nhi - Thầm cảm ơn trong suy nghĩ mênh mang của mình.
Lục Đức Ân đứng nhìn Đan Quỳnh nãy giờ , nhăn mày nói :
- Mày thần kinh à nhỏ kia ! Sáng sớm ra tươi cây lại còn cười cười nói nói một mình , mày có vấn đề rồi tao phải bảo mẹ cho mày đi khám bệnh thôi ! Để lâu nặng đấy nhé !- Lục Đức Ân cười lớn . Đan Quỳnh tức giận :
- Anh mới thần kinh đấy , biết chừng nào mới theo đuổi được chị Hải Phương ? Em nghĩ là cả đời này anh cũng không có ai bên cạnh đâu , loại người tính khí bất thường.- Đan Quỳnh trêu chọc khiến Đức Ân tức giận đỏ cả mặt nhưng vẫn không làm được gì.
.......................
3 PM
Cô cũng chuẩn bị cho buổi đi công viên giải trí , nhắn tin rủ Thiên Hoa nhưng Thiên Hoa lại từ chối . Cô cũng thấy hơi ngại ngùng vì hôm nay đi chơi riêng với Đan Quỳnh , đứng trước gương chả biết mình nên mặc đồ gì . Lựa một cái áo sơ mi trắng kẻ sọc đen cùng chiếc quần jean rách , đôi giày trắng năng động , thoải mái . Chải chuốc tóc , đeo đồng hồ , không quên dùng nước hoa mình hay sử dụng dùng một ít . Hương thơm , thơm ngát lan tỏa , nhìn hôm nay cô rất bảnh bao , lịch lãm , đầy khí chất và sang trọng . Cô mang theo những đồ cần thiết của mình vào chiếc balo , sau đó lấy điện thoại xuống nhà chờ đợi tin nhắn của Đan Quỳnh. Bên kia Đan Quỳnh đang khó lựa chọn đồ , quyết định chọn chiếc đầm trắng của mình , cùng đôi giày thể thao trắng tạo ra cảm giác nhẹ nhàng , thanh lịch . Bây giờ là lúc làm tóc , Đan Quỳnh chải tóc mượt mà rồi tự tay tết tóc , Đan Quỳnh tết tóc theo kiểu thác nước nhìn thực sự rất đẹp , không uổng công là top 10 của người xinh đẹp nhất của học viện , vẻ đẹp của Đan Quỳnh phải nói nghiêng nước nghiêng thành . Mái tóc đỏ nổi bật cùng vẻ đẹp tự nhiên của mình sẽ làm bao nhiêu người chết mê chết mệt , Thiên Thanh đúng chuẩn một người tốt số . Đan Quỳnh gọi điện cho Thiên Thanh :
- Alo , cậu qua đón mình đi mình xong tất cả rồi !
- Vâng đến liền thưa tiểu thư.
Đan Quỳnh cười . Sau một lúc , cô đã đến nơi vừa tới nơi Đan Quỳnh vẫy tay , cô vui vẻ vẫy tay lại , sau đó thở hồng hộc nói :
- Cậu đợi mình có lâu không ? Mình đã chạy nhanh hết tốc lực để cậu không đợi lâu đấy ! Haha - Gương mặt đẫm mồ hôi.
- Ngốc , cậu có thể đi từ từ , đừng có gấp rút như vậy.- Đan Quỳnh rút trong túi xách , chiếc khăn tay của mình lau mồ hôi cho cô . Cô ngại ngùng bối rối.
Cả hai cùng đi bộ đến công viên vì khá gần , do Đan Quỳnh đang đi len ngoài nên cô kéo Đan Quỳnh vào len trong để cô đi bên ngoài . Đan Quỳnh rất vui vì một hành động nhỏ nhặt quan tâm đến Đan Quỳnh . Cả hai đi song song với nhau , cô khá ngại ngùng khi đi chơi riêng như vậy , cả hai nói rất nhiều chuyện với nhau , Đan Quỳnh còn cười rất nhiều , cô kể khá nhiều chuyện vui cho Đan Quỳnh nghe . Cả hai cuối cùng cũng đến được công viên giải trí , Đan Quỳnh nắm tay kéo cô đi khắp trò này đến trò khác , cả hai khá vui vẻ . Khi ở đám đông do đông người nên có người đυ.ng trúng Đan Quỳnh may là cô đứng đằng sau ôm Đan Quỳnh lại kịp . Đan Quỳnh đỏ mặt , ít khi hai người có khoảng cách gần như vậy :
- Này cậu có sao không ?- Cô lo lắng hỏi.
- M..mình không sao - Sau một hồi Đan Quỳnh lắp bắp nói.
- Cậu muốn ăn kem không ? Mình đi mua cho cậu.
- Vậy phiền cậu vậy. - Đan Quỳnh cười , nụ cười khiến trái tim Thiên Thanh loạn nhịp.
Sau khi mua kem liền đem đến cho Đan Quỳnh , cả hai ăn uống vui vẻ . Có một máy chụp hình tự động , Đan Quỳnh lôi kéo cô vào . Lúc máy sắp chụp Đan Quỳnh quay qua cô , hôn lên má . Và cuối cùng hình cũng ra , nhìn trong tấm hình thấy cô bất ngờ Đan Quỳnh cười như được một vật quý giá vậy , nụ cười rạng rỡ xinh đẹp . Hai người quyết định chơi đu quay , đây cũng là lúc Đan Quỳnh cũng sẽ thổ lộ tình cảm từ lâu trong lòng mình . Đu quay đã lên cao cả hai cùng nhau ngắm cảnh vật xung quanh , có muôn màu sắc , nhưng tòa nha cao thấp đan xen nhau , những ánh đèn tạo nên không khí lãng mạn vay xung quanh :
- Mình có chuyện muốn nói với cậu. - Cả hai đồng thanh.
- Vậy cậu nói trước đi- Đan Quỳnh nhìn Thiên Thanh
- Mình yêu cậu , mình muốn nói điều này từ lâu rồi nhưng đến bây giờ mình mới thổ lộ với cậu . Liệu cậu có muốn mình bảo vệ , nắm tay suốt cả đời này không ? Mình biết mình có nhiều điểm xấu , mình lại yêu cậu cùng với Hoa nhi , mình rất tham lam đúng không ? Mình mong cậu cho mình cơ hội để chăm sóc cậu . Điều mình muốn nói cuối cùng là tiểu Quỳnh làm người yêu tôi nhé ?- Đan Quỳnh đang tính thổ lộ lại nghe chính miệng Thiên Thanh nói , Đan Quỳnh hạnh phúc tột đỉnh , một cảm xúc cực kì xúc động đang dâng trào khiến nước mắt Đan Quỳnh khẽ rơi xuống.
- Sao lại khóc , nếu em không yêu tôi thì có thể từ chối tôi . Đừng khóc , tôi sẽ rất đau lòng , em mau nín đi.- Cô lau những giọt nước mắt đang chảy từng giọt xuống , lấy dũng khí ôm chặt Đan Quỳnh vào lòng.
- Không khóc nữa , có tôi đây rồi !- Đan Quỳnh thút thít trong vòng tay của cô . Sau một lúc , Đan Quỳnh nín khóc ngước lên nhìn cô . Tức giận đánh vào người cô :
- Đồ đáng ghét ! Tại sao lại không nói cho em biết trước ? Biết em chờ lâu lắm rồi không ? - Đánh nhẹ vào người của cô.
- Là tôi sai , tôi xin lỗi em , từ bây giờ tôi hứa sẽ không làm cho em khóc nữa ! Tôi đúng là đồ đáng ghét- Tự đánh vào mình , Đan Quỳnh cầm lấy tay cô.
- Đừng tự đánh mình , muốn em đau lòng chết mất à ?
- Được rồi , không khóc nữa , không làm em tức chết nữa , nguyện làm tên sai vặt cho em suốt cả đời , đồng ý không ? - Hôn nhẹ lên trán Đan Quỳnh.
- Em không cần. - Cô đơ người.
- Ngốc , em chỉ cần một người chồng tốt thôi - Đan Quỳnh cười tinh nghịch.
Cả hai nhìn nhau . Khoảng cách hai người ngày càng gần nhau đến khi đôi môi của cả hai chạm vào nhau , từ từ cả hai chuyển sang nụ hôn nóng bỏng hơn , cô bắt đầu mυ'ŧ nhẹ đôi môi của Đan Quỳnh , Đan Quỳnh cũng đáp lại cô , Đan Quỳnh còn cắn nhẹ vào môi cô , khi cả hai dường như không còn hơi thở thì hai người cũng ngừng nụ hôn nóng bỏng lại.
- Hồi nãy tôi không định hôn em đâu , tôi thì thầm vào miệng em đấy ! Haha- Nói rồi cười ngoác cả miệng.
- Đồ đáng ghét !- Đan Quỳnh tức giận đánh vào người cô.
..........................