Trong vườn dưa hấu bú √υ' lớn.
“Ầm ầm ầm” một tiếng sét vang vọng phía chân trời, Lâm Ngọc Nhiêu đang ý loạn tình mê bừng tỉnh, cô vội vàng đẩy Hướng Minh Vũ ra, đây chính là dấu hiệu ông trời đang cảnh cáo cô.
Mắt thấy Hướng Minh Vũ không thèm để ý lại quấn tới, tay nhỏ của cô chống lên l*иg ngực cứng rắn của anh, thở phì phò tròn mắt trừng anh: “Nếu chúng ta lại tiếp tục thế này, nhất định sẽ bị sét đánh chết.”
Lâm Ngọc Nhiêu nhặt quần áo lên, tùy tiện che lại cơ thể rồi chạy vào phòng bếp.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Ngọc Nhiêu đều cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với Hướng Minh Vũ. Đến cả quần ngắn và áo cộc tay cô cũng không dám mặc, may mắn mấy ngày này luôn đổ mưa, trời cũng không nóng lắm.
“Trong thôn có bà cụ Trương mới qua đời, bọn họ bảo em qua giúp một chút, em sửa soạn chút đi, anh đưa em qua đó.” Chồng cô vén rèm cửa thò đầu vào trong phòng liếc Lâm Ngọc Nhiêu một cái. Chuyện này Lâm Ngọc Nhiêu biết, chẳng qua cô được gả tới thôn này chưa được bao lâu. Cô dâu mới cũng không quen biết ai, lúc trước trong thôn có chuyện vui gì chồng cô cũng chỉ dẫn cô tới lộ mặt một cái, chuyện tang hiếu thì đây vẫn là lần đầu gặp phải, khiến Lâm Ngọc Nhiêu có chút chần chờ: “Thực sự em cần phải đi à?”
“Em không muốn đi sao?”
“Không phải.” Cô nghĩ nghĩ, dù có thế nào cũng phải làm quen với người trong thôn thì tốt hơn: “Vậy anh chờ em một lát, em dọn dẹp xong rồi đi.”
Sau khi Lâm Ngọc Nhiêu tới nhà họ Trương đi theo chồng làm quen với mọi người, sau đó chồng cô có việc phải đi, cô ở lại với đám nữ giới, cũng không nói năng gì, chỉ cúi đầu giúp nhặt rau.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, bận xong thì ăn cơm chung với mọi người, Vương Tuyết mà cô mới quen bằng tuổi với cô cũng cùng đường về, vốn hai người định đi cùng nhau nhưng cô vừa ra tới cửa nhà họ Trương thì đã thấy Hướng Minh Vũ đang ngồi trên xe máy, rõ ràng là đang đợi cô.
Vương Tuyết ngại phải đi chung với hai người, từ chối ý tốt của Lâm Ngọc Nhiêu, cô chỉ đành căng da đầu ngồi lên xe.
Hướng Minh Vũ này không có ý tốt gì, lái xe tốc độ rất nhanh, nhất là gần đây mưa nhiều, đường gồ ghề lồi lõm đều là vũng nước. Lâm Ngọc Nhiêu bị xóc nảy đau hết cả mông, cơ thể có thể bay khỏi xe bất cứ lúc nào.
“Chú muốn chết à!” Lại đi vào một vũng nước nữa, bọt nước tung tóe hết lên đùi, cơ thể cũng bay lên không. Lâm Ngọc Nhiêu sợ tới mức vội vàng ôm chặt lấy vòng eo vững chắc của Hướng Minh Vũ, khuôn mặt nhỏ cọ vào tấm lưng rộng lớn của anh: “Có phải chú muốn để tôi ngã xuống mới chịu không?” Cô tức chết được, nhỏ giọng mắng cái tên đáng giận này.
“Không né?” Đằng trước truyền tới tiếng cười gằn, Hướng Minh Vũ không giảm tốc độ đi, chẳng mấy chốc đã đưa Lâm Ngọc Nhiêu tới bãi dưa hấu. Cô có dự cảm không tốt, nhảy xuống khỏi xe đề phòng hỏi: “Tới đây làm gì.”
Bên miệng Hướng Minh Vũ ngậm nụ cười xấu xa, quốc lộ kề bên xe tới xe lui, anh to gan lớn mật chặn ngang bế bổng chị dâu lên: “Để em bú √υ' chị đó!”
Lâm Ngọc Nhiêu xấu hổ giận dữ chết được: “Không phải chúng ta đã nói rõ sẽ không nhắc tới chuyện ngày đó rồi nữa sao!?”
“Ai nói với chị chứ?” Hướng Minh Vũ ném chị dâu vào trong ngôi nhà đất ở giữa ruộng dưa, ngôi nhà này dựng lên là để canh dưa, phòng khi dưa chín mà ngay ven đường sẽ có người tới trộm.
Trong phòng canh dưa có giường đất, phía trên lót cỏ khô. Lâm Ngọc Nhiêu vừa được buông xuống đã nhanh chóng bò dậy. Hướng Minh Vũ khom lưng đè cô lại, giây tiếp theo, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào trong miệng nhỏ của cô. Anh thực sự quá nhớ cô rồi. Đĩ da^ʍ này còn ngày ngày trốn anh, chẳng lẽ cô không biết hai vυ' lớn đầy thịt và động da^ʍ lúc nào cũng ướt nước hằng đêm cứ chạy mòng mòng trong đầu anh sao.
“Ưm… anh đừng…” Eo chợt lạnh ngắt, bàn tay của chú nhỏ đã men vào áo cô, cô không kịp ngăn lại, đầu ngực bị anh nắm lấy.
“Chị dâu, chị dâu.” Hướng Minh Vũ si mê gọi chị dâu, đầu lưới giống như gậy thịt đâm vào rút ra trong miệng cô. Nước bọt trong miệng hai người nuốt không kịp, chảy dọc khóe miệng kéo ra một đường chỉ bạc, da^ʍ mỹ vô cùng.