Editor: Vee
Làm người không thể nhìn mặt bắt hình dong được.
Cho dù Bạch Mộc Hương chưa từng xem thường vị quan nhất phẩm Bùi lão gia tử này, luôn luôn coi trọng vị thái công gia này của mình. Nhưng cũng không ngờ tới là một lão nhân lúc nào cũng ôn hòa, thích nói đùa, đã không ra tay thì thôi, đột nhiên giận dữ, ngay cả Bùi trạng nguyên mà cũng suýt bị đánh chớt.
Không khoa trương chút nào đâu.
Tô thái y lột quan phục của Bùi trạng nguyên ra, muốn trị thương cho hắn, Bùi lão phu nhân đã kêu lên một tiếng rồi ngất lịm đi, Bùi phu nhân đứng ngay sau cũng không khả quan hơn. Hai con người vô dụng này được một đám nha hoàn đỡ ra ngoài, đám tỷ muội cũng không nỡ nhìn cảnh tượng này, Lam Lỵ cô nương thì không phải nói, đôi mắt đào khóc đến nỗi sưng đỏ, cũng đi theo Bùi lão phu nhân để tránh hiềm nghi, trước khi bước chân ra ngoài còn lo lắng quay đầu nhìn Bùi trạng nguyên thêm cái nữa, ánh mắt lo lắng và không nỡ kia cũng lọt ngay vào mắt của Bạch Mộc Hương. Bạch Mộc Hương khéo hiểu lòng người, "Lam biểu muội, nếu như muội thấy không yên lòng, vậy thì ở lại chăm sóc cho vị trạng nguyên này đi."
Đôi mắt Lam Lỵ ướŧ áŧ ngập tràn cảm xúc khó nói, nàng hơi cong người khẽ chào, "Ta sẽ tới thăm biểu ca sau.""
Trong lúc nhất thời, nếu không phải vì nữ quyến trong viện này đều lui sạch sẽ, chỉ còn lại mấy nha hoàn đang chờ để lấy tin ở ngoài cửa, Bạch Mộc Hương cảm thán, Bùi trạng nguyên à, chén trà này của ngài, hình như sắp lạnh rồi.
Bạch Mộc Hương cũng không vào nhà, nàng ngồi ở gian ngoài nhìn đàn nhạn đang ngậm bùn để xây tổ, Tiểu Tài chạy tới, lặng lẽ nói thầm bên tai nàng, ""Ui, mông lớn và đùi của cô gia đều nhìn đáng sợ lắm, tím như quả cà luôn rồi.""
""To gan, dám nhìn mông của quan trạng nguyên."" Bạch Mộc Hương cười khiển trách, ném hạt lạc vào trong miệng, ngon quá!
Tiểu Tài lè lưỡi, châm trà cho tiểu thư nhà mình. Thế là, một bên thì Bạch Mộc Hương dùng trà, một bên nhìn nha hoàn bên người Bùi trạng nguyên bê từng chậu nước có máu đi qua đi lại, Bạch Mộc Hương cảm khái, "Ai không biết còn tưởng là trong viện của ta có người đang sinh đấy."
Tiểu Tài nhịn không cười ra tiếng.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tô thái y xách hòm thuốc của mình ra, Bạch Mộc Hương đứng dậy, chắp tay một cái, "Làm phiền ngài rồi."
""Đây là bổn phận của Tô mỗ."" Tô thái y đưa đơn thuốc cho Bạch Mộc Hương, chủ động nói mấy lời dặn của thái y, "Mấy ngày này phải ăn uống thanh đạm, ngày mai ta sẽ qua đây thay thuốc cho Bùi công tử. Hai bình này là dành cho vết thương bên ngoài, tiêu sưng, không cần để ý tới số lần đâu, khi nào cần thì dùng một chút."
Bạch Mộc Hương nhận lấy hai bình thuốc rồi đưa cho Tiểu Tài, đưa Tô thái y đến thẳng cửa nhỏ, mới quay người trở về phòng.
Trên đường đi, Bạch Mộc Hương nhìn trời xanh mây trắng, tai nghe tiếng hót của chim nhỏ, chút gió xuân ấm áp thổi qua, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều. Bùi Như Ngọc luôn chê bai nàng, hôm nay coi như là gặp báo ứng!
Vốn dĩ là nàng cũng không có ý nghĩ nhất định phải gả vào nhà họ Bùi. Ngay cả Bùi Như Ngọc cũng không giải quyết được Bùi lão gia tử, may mà nàng cũng kiên cường, chứ không cũng bị tiểu tử này bắt nạt.
Nhưng mà, ròng rã hơn nửa năm, ngày nào cũng phải đối mặt với khuôn mặt như ai cũng nợ hắn hai trăm xâu bạc, Bạch Mộc Hương cũng rất khó chịu. Ai biết được đột nhiên hoàng đế lão gia lại mở rộng tầm mắt, đánh đống phân này tới gần chớt, Bùi lão gia tử lại còn tới chung vui thêm một trận đòn nữa, chuyện này khiến thể xác và tinh thần của Bạch Mộc Hương rất vui vẻ.
Quả nhiên, tiện nhân thì tự có thiên thu!
Bạch Mộc Hương chắp hai tay phía sau, thưởng thức cảnh xuân của Bùi gia, tâm thái thanh thản trở về phòng. Đại nha hoàn Quan Quan của Bùi Như Ngọc đang nói về vết thương của Bùi trạng nguyên với nha hoàn nhị đằng bên người Bùi lão phu nhân - Bích Đào và đại nha hoàn Tuyết Phỉ bên người Bùi phu nhân. Thấy Bạch Mộc Hương trở lại, Quan Quan lau nước mắt trên mặt, ba người cùng đứng dậy hành lễ với đại thiếu phu nhân, Bạch Mộc Hương vẫy tay, "Các ngươi nói tiếp đi, lát nữa hạ nhân bốc thuốc về, Quan Quan ngươi nhớ sắc thuốc cho đại quan nhà ngươi uống." Nói xong nàng liền xoay người đi tới phòng khác.
Tuyết Phỉ lo lắng nói, ""Đại gia bị thương thành như vậy rồi, mà đại thiếu phu nhân còn không ở bên cạnh săn sóc cho ngài ấy sao?"
Quan Quan lại lau nước mắt thêm lần nữa, nghẹn ngào, "Chuyện của các chủ tử, hạ nhân như chúng ta không được nhiều lời."
Bích Đào dường như đang suy nghĩ gì đó.
Bạch Mộc Hương là một người thích thanh tĩnh, bình thường người của Bùi gia cũng không thích để ý nhiều tới nàng, hôm nay lại nhiều chuyện như vậy, từ Bùi lão phu nhân đến Bùi phu nhân, rồi lại tới các tỷ muội của các phòng, không ngừng kêu người đưa đồ tới để thăm hỏi ân cần, những hạ nhân này cùng nhau kéo tới, Quan Quan không thể xử trí hết được, muốn chạy đi báo với Bạch Mộc Hương một tiếng. Vậy mà trước mắt thì Bạch Mộc Hương giữ lại những món mà mình và Tiểu Tài thích ăn, còn lại thì lệnh cho Quan Quan chia cho các hạ nhân khác.
Mà Quan Quan làm sao mà nuốt nổi, nàng đang vô cùng lo lắng cho đại gia nhà mình. Còn Bạch Mộc Hương và Tiểu Tài đâu có những suy tư như nàng, chủ tớ nhà này không hổ danh là dế nhũi nông thôn bị cả Bùi gia xem thường, giờ vẫn còn tâm trạng ăn uống, hành động vô tình vô nghĩa như vậy thì càng không phải nhắc tới.
Vốn dĩ là hai người ở riêng, nàng lại tranh phòng ngủ của hắn, đuổi hắn tới thư phòng, mà hiện tại Bùi trạng nguyên lại chiếm phòng ngủ. Bởi nàng có thói quen ngủ trưa, Bạch Mộc Hương liền nói với Quan Quan, "Các ngươi mau đưa Bùi Như Ngọc qua thư phòng dưỡng thương đi, ta phải ngủ trưa rồi."
Đôi mắt hạnh của Quan Quan lộ ra đau đớn như bị trúng một mũi tên, nhìn chằm chằm Bạch Mộc Hương giống như Bạch Mộc Hương có thù gϊếŧ cha với nàng ta, nàng ta đau khổ khóc nấc lên một tiếng, yếu đuối quỳ xuống trước mặt Bạch Mộc Hương, vừa dập đầu vừa khóc than, "Nô tì van xin người, Đại thiếu phu nhân, người hãy rủ lòng thương xót đại gia đi. Đại gia thành như vậy rồi, xin ngài hãy phát lòng từ bi!"
Bạch Mộc Hương không sợ người ta cứng với mình, nhưng mà không chịu được bộ dáng dập đầu của nàng ta, nàng đành phải kêu Tiểu Tài ôm chăn của mình ra, tự hạ thấp địa vị của mình mà tới thư phòng của Bùi trạng nguyên để ngủ trưa. Lại lòi ra một nha hoàn khác tên Yểu Yểu, không đồng ý cho nàng qua thư phòng, nói đó là nơi quan trọng của Bùi trạng nguyên, không cho phép người khác tùy tiện vào. Bạch Mộc Hương lập tức nói, "Vậy tống đại gia của người ra khỏi phòng ngủ của ta đi."
Tiểu Tài đưa chăn trong tay cho một nha đầu phía sau, cái bụng tròn vo căng lên, tiến lên một bước, chỉ cần một cùi chỏ liền khiến cho Yểu Yểu mỏng manh lảo đảo vài bước, sau đó liền bắt đầu xắn tay áo, khi cánh tay mập mạp của Tiểu Tài hiện ra, đôi mắt phượng của Yểu Yểu trợn tròn, thức thời lui sang một bên, còn tức giận nói thêm một câu, "Chờ khi đại gia khỏe lại, ngài ấy nhất định sẽ không tha đâu!"
Bạch Mộc Hương mỉm cười, "Câu này thì ngươi cứ chờ tới khi nào đại gia của người khỏe lại rồi hẵng nói."
Yểu Yểu tức xỉu.
Bạch Mộc Hương yên ổn ngủ một giấc, lúc Tiểu Tài bưng nước rửa mặt cho nàng hồi bẩm, "Lão phu nhân và phu nhân đều kêu người tới truyền lời, khi nào đại thiếu phu nhân rảnh thì qua đó nói chuyện."
"Có gì để mà nói, chỉ là hỏi xem vết thương của Bùi Như Ngọc như nào. Bên cạnh hắn có Quan Quan Yểu Yểu ở bên cạnh hắn không rời một tấc cũng không rời, hỏi mấy nàng là được rồi." Bạch Mộc Hương đã hạ quyết tâm, lão gia tử là quan nhất phẩm đương triều, Bùi Như Ngọc còn bị bệ hạ đánh thành cái đầu chóa như vậy, lại còn khiến Bùi lão gia tử tức giận tới nỗi về tới nhà là đập cho hắn thêm một trận, có thể thấy được là cái người này đã làm chuyện tốt đẹp gì rồi. Đi theo một tên trạng nguyên đau đầu nhức não này, Bạch Mộc Hương thật sự rất muốn hòa ly, bét nhất thì cũng về quê kiếm tiền cùng với tiểu cửu thúc. Còn hơn là ngày nào đó mà bị Bùi Như Ngọc làm liên lụy, diệt tộc, cái đầu nhỏ này của cô chắc cũng chẳng giữ nổi.
Đã có ý định muốn hòa ly, vậy thái độ của mấy nữ nhân Bùi gia này đâu còn quan trọng, mặc dù trước đây nàng chưa từng để tâm tới thái độ của mấy người đó, trước đây chẳng qua nàng không muốn phạm sai lầm, khôn ngoan tính nhường nhịn. Bây giờ, nghĩ tới cách hòa ly này thì hay rồi.
Dù sao, Bùi lão gia tử là quan nhất phẩm đương triều, nàng không muốn đắc tội với Bùi lão gia tử. Thế nhưng mà, nàng và Bùi trạng nguyên không thể tiếp tục được nữa. Bùi trạng nguyên hoàn toàn xem thường nàng, nàng không thể lãng phí thời gian để thay đổi cách nhìn và thái độ của Bùi trạng nguyên đối với nàng được.
Thà rằng nàng gả cho một nam nhân không bằng Bùi trạng nguyên, nhưng ít nhất tôn trọng nàng.
Con người của Bạch Mộc Hương nàng, không sợ chịu khổ, phiền nhất là bị người khác xem thường. Đôi khi xem thường thì cũng không sao, lúc làm ăn nàng cũng thường hay nịnh nọt những vị phu nhân nhà quan, các vị phu nhân nhà giàu, nhưng thời thời khắc khắc bị người khác nhìn như vậy nàng cũng không chịu nổi.
Trong lúc nhất thời, nàng không nghĩ ra cách nào hay hơn hòa ly.
Bạch Mộc Hương nhàm chán tìm một quyển sách trong thư phòng của Bùi trạng nguyên để đọc, trời xuân dễ chịu, Bạch Mộc Hương cầm quyển sách dạo bước đến trong viện, Tiểu Tài kéo một chiếc ghế tròn cho nàng ngồi, dâng trà và trái cây cho nàng, Bạch Mộc Hương vừa ăn vừa đọc, tiện thể nghe tiếng Bùi Như Ngọc đang thấp giọng kêu đau ở trong phòng truyền ra, khỏi phải nói là tâm trạng của nàng tốt đến mức nào.
Lam Lỵ mang theo nha hoàn tới thăm bệnh, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của Bạch Mộc Hương, lên tiếng chào hỏi "Biểu tẩu", Bạch Mộc Hương cũng chẳng buồn nhấc mí lên nhìn nàng ta, nghe tiếng là cũng biết ai tới, tùy tiện nói, "Biểu ca của muội trong phòng, tự muội đi đi. Nói với hắn, không nhịn được nữa thì cứ kêu to lên."
Lam Lỵ cũng không biết phải đáp lại mấy lời này của Bạch Mộc Hương như thế nào, trong lòng cảm thấy mình và nữ nhân thô tục này không có tiếng nói chung, chỉ biết thở dài, vịn tay nha hoàn, nóng lòng tình thiết đi vào phòng thăm Bùi biểu ca.
Sau khi ngồi trong đó hơn nửa canh giờ thì Lam Lỵ mới bước ra ngoài, Bạch Mộc Hương còn cho là nàng ta muốn ở lại ăn cơm tối. Lúc này Lam Lỵ mới nói một câu, "Cô tổ mẫu và đại phu nhân đều đang lo lắng cho thương tích của biểu ca, phải chăng biểu tẩu nên qua đó hồi bẩm một hai tiếng."
"Nếu như thật sự rất lo lắng thì lúc vừa tới biểu muội đã nói với ta rồi, cơ mà lúc này muội mới nói, có thể thấy là cũng không lo lắng lắm đâu." Bạch Mộc Hương liếc nhìn Lam Lỵ một chú, cầm cây dương mai ngậm trong miệng, cắn một miếng, chất lỏng màu tím dính lên môi, Bạch Mộc Hương phun ra cái hạt nhỏ, đôi mắt nhìn qua Lam Lỵ, cất giọng nói, "Quan Quan, theo Lam cô nương đi tới chỗ của lão phu nhân, và cả đại phu nhân nữa, qua đó hồi bẩm một tiếng về thương thế của đại gia nhà người đi."
Chẳng qua là Bạch Một Hương chỉ vạch ra chút lời nói không hợp lẽ thường của Lam Lỵ, mà Lam Lỵ lại dường như bị vũ nhục vậy, lạnh lùng hừ một cái, xoay người rời đi. Quan Quan cũng vội vàng đuổi theo, thấy Bạch Mộc Hương đột nhiên sầm mặt, cũng không dám nhiều lời, hơi cúi người khẽ chào, chạy theo Lam Lỵ.
Chờ khi chủ tớ Lam Lỵ ra tới cửa sân, còn nghe thấy được tiếng tức giận của nha hoàn bên cạnh Lam Lỵ, cách một bức tường, Bạch Mộc Hương nâng cuống họng lên nói, "Bây giờ mới nói chuyện, ngoại trừ thể hiện chủ tớ các người ngu xuẩn ra, thì chẳng có ý nghĩa gì hết!"
Ngay lập tức ngoài tường liền không còn tiếng gì nữa.
Bùi Như Ngọc ở trong phòng lại không chịu được, tức giận, "Bạch Mộc Hương, vào đây cho ta!"
Bạch Mộc Hương liền đứng dậy đi vào, tên phượng hoàng này sập rồi mà còn muốn phát uy, đúng là ngứa da nên thích gợi đòn! Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, bóng dáng cao cao của nàng đứng ở đó, đánh giá Bùi Như Ngọc bị đánh thành đầu heo đang nằm lỳ trên giường, hai tay đan lại, nhíu mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi, "Ta vào rồi đây, sao nào?"
"Ngươi đừng có khinh người quá đáng!" Có lẽ là Bùi Như Ngọc bị đánh tàn tạ quá, nên nói chuyện cũng không rõ ràng lắm.
"Ta quá đáng chỗ nào, lấn áp ai chứ?" Bạch Mộc Hương lạnh lùng nói.
"Tính tình biểu muội nhẹ nhàng như vậy, muội ấy tới đây thì là khách, ngươi phải đối xử với khách khứa tốt một chút chứ."
"Người nào là khách, thì cũng phải có bổn phận của một vị khách chứ! Không theo bổn phận, vậy thì chính là ác khách! Ta cũng không làm gì biểu muội của nhà ngươi cả, ta nói cái gì mà khiến ngươi không thoải mái như vậy? là do ta chọc phải tim phải phổi của ngươi, hay là ta động tới tâm can của ngươi hả?!"
"Bạch Mộc Hương, ngươi đừng có ngậm máu phun người!"
"Bùi Như Ngọc, ngươi biết câu thẹn quá hóa giận không, câu đấy là dành cho ngươi đó." Bạch Mộc Hương nhìn qua nơi góc giường hơi lún xuống, chắc hẳn đã có người ngồi lên đó, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, kéo ghế ngồi xuống, bỗng nhiên chuyển giọng, vô cùng quan tâm nói, "Ta sớm đã biết, ngươi có điểm đáng nghi, hai người các ngươi ái mộ nhau."
Bùi Như Ngọc mở miệng muốn phản đối, Bạch Mộc Hương cười một tiếng che miệng của hắn lại, giọng nói lại vô cùng ôn nhu, "Chúng ta đã quen biết được hơn nửa năm rồi, vậy mà vẫn chưa trò chuyện tử tế với nhau lần nào. Bây giờ bắt đầu nói chuyện tử tế được không?"
Bùi Như Ngọc thật sự không quen cái bộ dáng thấu tình đạt lý này của Bạch Mộc Hương, cảm thấy nghi ngờ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ nói thầm một câu, "Ta cũng đâu có thích cãi nhau với ngươi đâu."
"Trước đây, lão gia tử muốn gặp ta, ta liền đi gặp, khi đó lão gia tử cũng mang theo cả canh thϊếp* của ngươi. Khi đó ta nói, dòng dõi của hai nhà Bùi Bạch không hợp, ta hi vọng ngài ấy có thể từ bỏ mối hôn sự này, hai nhà chỉ cần giữ quan hệ bằng hữu. Chuyện này ngươi có thể đi hỏi lão nhân gia, ta không nói sai một chữ nào cả." Bạch Mộc Hương ôn nhu nói, "Từ đầu tới cuối, ta đều không có ý muốn gả cho ngươi. Ta biết, ta không xứng với ngươi. Ngươi thi thư đầy bụng, ta thì miễn cưỡng lắm cũng biết được khoảng một hai rổ chữ, cầm kỳ thi họa cũng không biết. Con người của ta, tính tình cũng không phải dạng mềm mại đáng yêu. Ta thật sự không muốn gả cho ngươi. Nhưng lão gia tử lại nhất định muốn giữ lời hứa xưa, ta không có của hồi môn, lão nhân gia liền đưa cho ta một đống sính lễ để ta làm của hồi môn. Trước đây quản sự của nhà ngươi vô lễ với ta, người đã ra mặt dạy dỗ quản sự đó, người thật tâm muốn ta gả vào Bùi gia, vậy ta đành gả. Ta cũng không biết, ngươi lại không tình nguyện như vậy. Thế nhưng ta tự nhận là ta không làm chuyện gì có lỗi với ngươi cả, ta cũng chưa từng ép buộc ngươi làm gì. Ở trong Bùi gia các người, ta luôn giữ đúng chuẩn mực của người làm dâu, chưa từng thất lễ."
*canh thϊếp: Tờ giấy viết tên họ tuổi tác của cô dâu và chú rể trong ngày đính hôn để hai bên nhà trai nhà gái trao đổi cho nhau.
"Bây giờ cuối cùng thì ta cũng biết, dưa hái xanh không ngọt. Bùi Như Ngọc, nếu như chúng ta chỉ là bằng hữu, ngươi cần gì phải đối xử lạnh lùng với ta như vậy, đối với các nữ nhân khác thì ngươi rất hòa nhã, chỉ có ta là bị ngươi đối xử như vậy, có phải là vì ta đã chiếm lấy vị trí vốn không thuộc về mình?" Bạch Mộc Hương ôn nhu thì thầm, giống như một làn gió xuân, khéo hiểu lòng người, "Lam cô nương làm sao mà cay nghiệt như ta được, cách ngươi đối xử với muội ấy là ta biết. Mà ta ở nhà của mình, cũng có thân nương yêu thương cưng chiều ta, ta nghĩ, nếu như ta trở về thân phận cũ của mình, một cô nương thôn quê, ba người chúng ta hẳn là sẽ nhẹ nhàng hơn, ngươi nói xem, ta có nói đúng không?"
Bùi Như Ngọc không thể tin nhìn về phía Bạch Mộc Hương, "Ngươi có ý gì?"
"Ta nguyện ý hòa ly với ngươi, trả lại vị trí đại thiếu phu nhân này trả lại người nên thuộc về. Ta nguyện ý thành toàn cho các ngươi, ta hi vọng có thể quay trở lại khoảng thời gian trước đây của mình. Ta không nguyện ý, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Chúng ta không hợp, không nên cưỡng cầu nhau." Bạch Mộc Hương tình cảm dạt dào, cũng sắp bị chính mình làm cảm động, "Bùi Như Ngọc, ba người chúng ta, nên ai về vị trí của người nấy rồi."
Bùi Như Ngọc trải qua đủ loại đau xót, cuối cùng cũng bật cười, "Bạch Mộc Hương, ngươi hay nói "Phu thê vốn dĩ là chim cùng rừng, gặp đại nạn thì ai có cánh người đấy bay". Ta vừa gặp chuyện, ngươi vỗ cánh bay đi cũng nhanh đấy nhỉ."
Bạch Mộc Hương thật sự không chịu nổi hình ảnh bây giờ của Bùi Như Ngọc, nàng nhìn sang hướng khác, hết nhìn nóc nhà thì lại nhìn xuống mặt đất mới khiến mắt của mình không còn bị cái đầu heo kia hành hạ, thương lượng với Bùi Như Ngọc, "Bùi Như Ngọc, ta thật sự cầu xin người, ngươi đừng có trưng cái bộ mặt đầu heo đang mỉm cười này ra có được không?"
Dung mạo của Bùi Như Ngọc được ví như hoa, như ngọc, trước giờ chưa từng nghe mấy lời nói này, nhất thời tức chết, không thèm nói với Bạch Mộc Hương nữa.
Bạch Mộc Hương cũng biết nếu muốn hòa ly trong ngày hôm nay cũng không dễ, nàng tiếc nuối đứng dậy, bước chân ra ngoài đi ăn tối.