Sau khi làm cơm xong, Thẩm Huyền Thanh hăng hái phụ giúp xơi cơm, bưng đồ ăn. Trong núi chỉ có hai người hắn và Lục Cốc nên không có quy củ gì, thuận tay bưng thức ăn là chuyện thường ngày.
Lúc ở Lục gia, chỉ khi bưng đồ ăn lên hết rồi Lục Đại Tường mới ngồi vào bàn ăn cơm, những thứ khác mặc kệ, hán tử trong thôn phần lớn đều giống vậy, Lục Cốc đã sớm phát hiện Thẩm Huyền Thanh có chút không giống những hán tử khác.
Thịt thỏ xào cay thơm ngon, cho nhiều ớt nên hương vị đậm đà, ăn rất cuốn.
Lục Cốc không thể ăn cay, chỉ gắp vài miếng thịt, còn lại phần lớn là ăn rau thu, tuy nhìn qua khá thanh đạm, lúc xào chỉ cho thêm muối, nhưng xào có dầu ăn cũng rất ngon, ngon hơn rau luộc nhiều.
Thẩm Huyền Thanh thấy y ăn ít thịt, vốn định gắp thêm vài miếng, nhưng thấy Lục Cốc ăn một miếng thịt thỏ đã bị cay đến mức bưng vội bát ăn mấy miếng cơm, hắn bật cười, không gắp cho y nữa, nghĩ thầm về sau không nên làm cay như vậy nữa.
Lúc Lục Cốc nấu cơm còn đốt lò thuốc, sùng nồi đất nấu chín gần nửa số thịt thỏ còn lại, cho bọn Đại Hôi và cún con ăn, để cún con khỏi phải kéo chân bọn họ sủa gâu gâu đòi ăn trong lúc bọn họ đang ăn. Bọn chó lớn cũng sẽ đến gần, dù không kéo chân hai người họ nhưng sẽ ngồi một bên nhìn chằm chằm, thèm quá còn có thể chảy nước miếng, thôi thì cứ cho chúng nó ít đồ ăn, lúc ăn có thể yên tĩnh hơn.
Ăn cơm xong không bao lâu, Lục Cốc dọn dẹp phòng bếp xong xách giỏ đựng kim chỉ ra, định ngồi trong nhà chính thêu thêm mấy cái khăn tay.
Sắc trời bỗng thay đổi trong nháy mắt, ngoài trời nổi gió lớn, màn trời tối đen, mây đen vần vũ kéo đến, mới buổi trưa mà trời đã âm u như lúc chạng vạng tối.
Cửa viện không đóng, có thể thấy cây cối bên ngoài bị thổi rụng không ít lá, lại bị gió lớn cuốn vào không trung.
Viện này nằm ở nơi cao, từ khe hở giữa rừng có thể nhìn thấy những ngọn cây cao uốn lượn theo gió trên dãy núi phía xa xa, chứng tỏ gió thổi rất mạnh.
Lục Cốc lập tức bỏ kim chỉ xuống, vội chạy vào hậu viện lùa gà vịt, may mà phòng chứa củi có thể chắn mưa chắn gió.
Trong viện những thứ cần dọn đều đã dọn, Thẩm Huyền Thanh thấy sắc trời thoáng chốc thay đổi, nên đã bỏ mấy viên gạch chắn đường thoát nước trên tường viện ra, lúc thường đều bịt kín để ngăn rắn và côn trùng bò vào.
Mưa rơi tí tách trên mặt đất, trời tối như vậy, lại còn âm u từ tối qua đến giờ, tích tụ mà đến, hẳn sắp có trận mưa lớn.
Lục Cốc rải cỏ cho gà vịt xong, đi từ phòng chứa củi ra thấy Thẩm Huyền Thanh đang chặn cửa viện, vậy cũng tốt, có thể ngăn lá rụng ngoài cửa bay vào, nếu cứ mưa không ngừng, đến chạng vạng vẫn phải đội mưa đi chặn cửa.
Ngay lập tức mưa trở nên nặng hạt, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh chạy về nhà chính, hai người đều bị dính ít mưa, quần áo có vết ướt, nhưng không sao, để khô là được.
Mưa to gió lớn, nước mưa hắt vào trong, chẳng mấy chốc mặt đất phía trước nhà chính đã có một vũng nước, hai người họ đành phải đóng hết cửa sổ, nếu không đồ đạc trong phòng đều sẽ bị mưa làm ướt hết.
Sắc trời vốn không tốt, vừa đóng cửa nhà chính lại, ánh sáng càng thêm mờ mịt, không thể nào làm việc nữa.
Cứ ngồi đó cũng chả làm được gì, cả ngày nay bận rộn, thừa dịp này nghỉ ngơi dưỡng sức một lát cũng tốt, nên Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh vào phòng nằm nghỉ.
Cửa sổ là ván gỗ rắn, chỉ có một tia sáng lọt qua qua khe cửa, tiếng mưa bên ngoài rất lớn, gió cũng rít gào, nghe tiếng gầm rú của dã thú.
Nằm một lúc, khí lạnh ẩm bắt đầu tràn vào nên Thẩm Huyền Thanh kéo chăn lên.
Cửa phòng nửa khép hờ, truyền đến tiếng cún con chơi đùa trong nhà chính, ư ử kêu, hẳn là đang quấy bọn chó lớn.
"Lần trước bán được nhiều tiền, về lại mua thêm bông, làm quần áo mùa đông dày cho cả nhà, mùa đông mặc bông mới ấm áp." Thẩm Huyền Thanh nói xong, không kìm được mà xoay người ôm lấy Lục Cốc.
Trong chăn dần trở nên ấm áp, sau khi được hắn ôm Lục Cốc không giãy dụa, nhỏ giọng "Dạ" một tiếng trong lòng Thẩm Huyền Thanh.
Có cơ hội ở chung tốt như vậy, Thẩm Huyền Thanh muốn nói chuyện với phu lang của mình thêm nữa, Lục Cốc lại nằm ngoan trong lòng hắn như vậy, ý cười cứ luôn quẩn quanh giữa hai hàng lông mày hắn. Thẩm Huyền Thanh hơi thấp giọng nói tiếp: "Ta góp được mấy tấm da thỏ, có thể làm cho em một đôi giày lông, vào đông không sợ bị lạnh chân, dùng thay đổi với giày bông."
Mùa đông là gian nan nhất đối với nhà nông, giống khẩu phần ăn, quần áo chống rét cũng quan trọng không kém, nếu không sẽ bị tê cóng.
"Mưa xong trời sẽ càng lạnh hơn, hai ngày nữa ta đi chặt thêm củi về, em rửa rau hay rửa bát gì thì cứ đun nước nóng mà dùng." Thẩm Huyền Thanh nói xong, ôm người trong ngực chặt thêm một chút.
Hắn là một hán tử thô kệch, dùng nước lạnh không sao, nhưng Lục Cốc là song nhi, da thịt mềm mại, dùng nước lạnh nhiều ngón tay sẽ cóng đến sưng đỏ cả lên, sao mà chịu được. Trước khi vào đông cũng phải gom thêm củi ở nhà, vào đông một nhà sáu người chắc chắn dùng không ít củi.
Lục Cốc nghe những lời này xong cảm thấy vui mừng và yên lòng khôn tả. Thẩm Huyền Thanh đối xử tốt với y, để y được mặc ấm vào đông, không lo bị lạnh, y muốn đào thêm rau dại về, để mọi người trong nhà vào đông có thật nhiều đồ ăn.
Đôi mắt y khẽ cong, lặng lẽ nở nụ cười.
Mà Thẩm Huyền Thanh đang ôm y tuy không phát hiện ra, nhưng ngửi thấy mùi hương ấm áp, thơm tho trên người phu lang nhỏ, hồi tưởng lại kɧoáı ©ảʍ triền miên đêm hôm trước, cổ họng hơi thắt lại, không nhịn được mà kề sát vào người Lục Cốc, ngửi ngửi hai má và cổ y, môi cũng không kìm được mà lưu luyến nhẹ hôn lên hai má y.
Lục Cốc đang lén lút vui vẻ, sau khi được hôn thì hơi ngây người, môi dưới bị hắn nhẹ cắn lấy, kiều diễm lạ thường.
Cho dù vẫn bị va vào răng nhưng không cản được nụ hôn sâu này, trước kia Thẩm Huyền Thanh chỉ biết hôn lên môi và khóe miệng, sau khi đọc chú thích trong sách tranh mới biết cách hôn sâu, tư vị cùng lạc thú trong đó như thế nào tất nhiên là không cần phải nói.
Lục Cốc bị hôn đến hơi choáng váng, mãi đến khi cún con ngoài nhà chính kêu lên một tiếng thảm thiết, nó bị chó lớn đánh, thút tha thút thít nghe rất đáng thương, y mới như tỉnh mộng, nhớ ra cửa phòng không đóng chặt, sợ đến mức giật mình đưa tay đẩy Thẩm Huyền Thanh ra.