Tro tàn trước mộ phần bị gió thổi bay, nước mắt trào ra mãnh liệt, Lục Cốc khóc không thành tiếng.
Thẩm Huyền Thanh không mang theo khăn tay, nắm lấy một góc ống tay áo tiến tới lau nước mắt cho y. Hán tử cao lớn ngày thường hành động thô bạo đã quen, nào đã dịu dàng dỗ dành người khác bao giờ, nên lúc này trông có vẻ luống cuống.
Nước mắt Lục Cốc không tài nào lau hết được, Thẩm Huyền Thanh sốt ruột, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, cứng ngắc vụng về ôm lấy Lục Cốc.
Khuôn mặt bị ấn vào l*иg ngực rộng rắn chắc, đối với Lục Cốc mà nói là không hề xa lạ. Ban đêm lúc ngủ Thẩm Huyền Thanh vẫn thường ôm y nhưng ban ngày thì chưa bao giờ có chuyện đó, dù sao vẫn là ban ngày ban mặt.
Nước mắt trên mặt đều cọ hết lên y phục của Thẩm Huyền Thanh, y thấy vậy thì dần nín khóc, sợ làm bẩn y phục của hắn.
Sau khi lấy lại tinh thần, Lục Cốc mới cảm thấy xấu hổ. Y khóc thành cái dạng này không biết Thẩm Huyền Thanh có ghét bỏ hay oán trách y không nữa.
Lục Cốc vừa nghĩ tới đây, trong lòng đã tự bác bỏ suy nghĩ này. Nếu Thẩm Huyền Thanh ghét bỏ y, sao có thể ôm y như thế này được, đến một câu oán trách hay mắng chửi cũng không có.
Tất nhiên Lục Cốc thấy chuyện ôm ấp này rất lúng túng, xấu hổ, có thể nói ngoại trừ Thẩm Huyền Thanh ra, không ai ôm lấy y như vậy.
Trên người hán tử cao lớn là hương vị quen thuộc, mùi hương nhàn nhạt ấm áp của hạt tắm hoang, xen lẫn sự nam tính mạnh mẽ và tràn đầy sức sống, mùi hương đáng tin cậy khiến lòng y an tâm không thể tả.
Lục Cốc xấu hổ không dám lộn xộn, muốn lui về sau, nhưng Thẩm Huyền Thanh vẫn cứ ôm y.
Tâm hồn không nơi nương tựa giờ đã tìm được trốn an ổn, đầu ngón tay Lục Cốc khẽ run rẩy, nhưng vẫn không nhịn được, mạnh dạn nắm lấy một mảnh vải áo bên hông Thẩm Huyền Thanh, nắm thật chặt, cảm giác như đã dùng rất nhiều sức lực, nhưng thật ra y vẫn không dám nắm quá chặt.
Lục Cốc yên ổn trong ngực hắn không nhúc nhích, nhưng Thẩm Huyền Thanh vẫn cảm nhận được y không còn khóc nữa, vì vậy nhẹ thở dài. Ôm một lúc, chút cứng ngắc vụng về vừa rồi đều bay đâu mất. Đây là phu lang của hắn, giờ lại chẳng có người ngoài nào, ôm một chút thì có làm sao.
Đến khi nhận ra ôm được lúc lâu, Thẩm Huyền Thanh mới chậm rãi buông tay ra.
Lục Cốc cúi đầu dùng tay áo lau vệt nước trên mặt, Thẩm Huyền Thanh xách giỏ trúc rồi hai người mới trở về.
Sau khi bình tĩnh lại, viền mắt Lục Cốc vẫn còn ửng đỏ, đi được khoảng một nửa đường, y ngước mắt lên định nhìn vẻ mặt Thẩm Huyền Thanh, ai ngờ mới thoáng cái đã bị bắt gặp, va vào đôi mắt sáng ngời đầy sao kia.
Y có hơi bối rối, chưa kịp dời tầm mắt đã thấy Thẩm Huyền Thanh bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Em đừng sợ ta. Sau này bất kể em muốn làm gì, cứ nói với ta là được. Ta cũng đâu phải người ngoài, sẽ không cấm cản gì em đâu."
Giọng nói trầm ấm êm tai khó tả, Lục Cốc khẽ khịt mũi, nghe xong hốc mắt lại hơi xót, nhưng y không khóc, chỉ gật đầu thật mạnh, giọng mũi dày đặc "Dạ" một tiếng.
Trên đường đi, Lục Cốc nghĩ lại tất thảy những chuyện đã xảy ra sau khi y đến Thẩm gia, còn có lời nói vừa rồi của Thẩm Huyền Thanh, trong lòng không khỏi chua xót ê ẩm, mà sự chua xót này, khiến y lại muốn đi túm chặt lấy xiêm y của Thẩm Huyền Thanh, chính bản thân y cũng không biết tại sao mình lại như vậy.
Vẫn chưa tới thôn Thanh Khê, sau khi thu hoạch vụ mùa qua đi, người đi lại trên đường ít dần, Thẩm Huyền Thanh đi bên cạnh y, Lục Cốc thật sự không nhịn được, lặng lẽ duỗi tay nắm lấy vạt áo Thẩm Huyền Thanh.
Sau khi nắm lấy, y cũng bị chính bản thân dọa cho hoảng rồi, thấy có người đi từ xa tới, sợ tới mức vội vàng buông tay.
Như thể đã ý thức được mình vừa làm gì, lại còn đường đột khác người đến vậy, Lục Cốc cúi đầu không dám ngẩng lên, sợ bị chê cười là người không có quy củ.
Thấy phu lang nhỏ của mình bỗng nắm lấy vạt áo, dù chỉ trong giây lát, Thẩm Huyền Thanh hơi ngạc nhiên rồi lại cười đến là sáng lạn, vui hơn cả lúc thành thân.
May mà hắn biết da mặt Lục Cốc thật sự rất mỏng, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến y sợ đến mức không biết phải làm sao, vậy nên hắn không nói gì, chỉ có ý cười trên mặt vẫn luôn không phai giảm.
Sau khi trở về thôn Thanh Khê, mấy hán tử đồng lứa trong thôn thấy hắn như vậy cũng hơi kinh ngạc, người không biết còn nghĩ thầm chắc hẳn tên này vừa gặp được cơ duyên gì tốt lắm, có khi lại phát tài cũng nên.
***
Chuyện cần làm đều đã làm xong, hôm sau Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên núi.
Lúc bọn họ đi là đã qua nửa buổi sáng, vừa ra khỏi cửa đi về phía sườn núi phía bắc đã thấy cây hồn ngoài bờ tường phía bắc của Thẩm gia đã trĩu quả, có quả đã mềm nhũn, quả nào quả nấy đỏ rực nhìn cái là nhận ra ngay.
Vệ Lan Hương thấy vậy liền nói: "Hồng chín rồi, hai đứa mang lên núi một ít mà ăn."
"Trên núi có mà nương, bọn con không cần đâu." Thẩm Huyền Thanh không đi hái, hồng rừng trong núi bắt đầu chín rồi, hương vị không kém cạnh là bao, đều rất ngọt ngào, cần gì phải tốn sức kéo từ chân núi lên.
Lục Cốc theo Thẩm Huyền Thanh ở trong núi lâu vậy rồi, đương nhiên biết hái hồng ở đâu, nên cũng không ham mấy quả này.
Đã vậy rồi, Vệ Lan Hương nói thêm gì nữa, đứng ngoài cửa, nhìn hai người họ lên núi.
Trên xe đẩy có mang theo vài thứ, trong l*иg tre là gà vịt của Lục Cốc, Đại Hôi và hai con chó nhỏ dò đường phía trước, không ngừng ngửi ngửi mấy gốc cây, thi thoảng lại nâng chân sau tiểu lên đánh dấu.
Lục Cốc cõng một cái sọt tre, bên trong là cún con, thỉnh thoảng nó lại ngao ngao kêu hai tiếng. Trên xe đẩy xóc nảy, lúc lên dốc lúc xuống dốc, sợ nó ở trên xe nhích tới nhích lui rơi xuống mất. Cún con còn nhỏ chân lại ngắn, không theo được đường núi, thôi thì cứ cõng trên lưng cho an tâm.
Sau khi hai người vừa đi vừa nghỉ lên đến nơi, một nấu cơm một dỡ đồ trên xe, cho gà vịt ăn, không khác gì trước kia.
Đặt l*иg hấp vào nồi rồi thêm nước, hâm nóng mấy cái bánh bao. Lục Cốc vừa vừa định châm lửa thì Thẩm Huyền Thanh đã vào bếp, y ngồi xổm trước bếp theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Thẩm Huyền Thanh dừng lại, nói: "Để ta nhóm lửa, em đi thái rau đi."
Vẻ mặt hắn tự nhiên hơn Lục Cốc nhiều, không phải hắn chưa từng giúp Lục Cốc nhóm lửa, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, giữa hai người họ vẫn là có điểm khác biệt, ngay cả Lục Cốc cũng cảm giác được điều đó.
"Được." Lục Cốc gật đầu đứng dậy tránh ra, rồi đi tới chỗ thớt thái rau.
Củi gỗ kêu lách tách, y vùi đầu thái rau trông có vẻ chuyên chú, nhưng thật ra trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác khó tả, vui một chút lại thấp thỏm một chút. Y không rõ mình đang cao hứng hay mất hứng nữa, lông mày thanh tú khẽ nhíu, có chút sầu não, không hiểu mình bị làm sao.
***
Vào thu, lá cây chuyển màu đỏ vàng, núi rừng nhuốm sắc đẹp như mây trời chiều, các loại cây quả dần chín, cuộc sống trên núi bận rộn, Lục Cốc muốn nhân lúc cuối thu đầu đông mà tích trữ thêm lương thực, không có thời gian nghĩ tới những chuyện khác.
Lá vàng khô héo rụng từ trên cây xuống, Lục Cốc chống gậy gỗ đi lên sườn núi nhỏ cạnh rừng thông, dưới đất là một tầng lá rụng.
Cách đó không xa, một con chim sẻ đuôi dài rơi từ trên cây xuống, trên thân điểm xuyết vài cọng lông xanh lam, y nhìn thấy nhưng ánh mắt vẫn chỉ chăm chú tìm kiếm trên mặt đất. Hôm nay y đi nhặt nấm, đã nhặt được không ít trong rừng trúc và dưới gốc cây thông, đều để trong sọt tre trên lưng.
Cún con bị y nhốt trong hậu viện, đâu thể đi đâu cũng dẫn theo nó được. Giờ cún con đã gần ba tháng rồi, lớn hơn lúc mới mua một chút, tách khỏi người sẽ không sủa mãi không ngừng như trước nữa.
Qua một khoảng thời gian nữa, cún con hơn nửa tuổi, y có thể dẫn theo nó ra ngoài, nếu không đường núi khó đi, bụi cỏ hơi cao một tí là cản được nó rồi.
Dưới chân cây thông có một ổ nấm vàng vừa to vừa béo, tận mấy đóa, Lục Cốc ngồi xổm xuống dùng tay nhặt cỏ dại xung quanh ra rồi nắm lấy rễ nấm kéo lên, để vào trong giỏ trúc.
Trong giỏ có không ít nấm màu trắng, chuôi nấm tròn trịa trắng như tuyết, mũ nấm xòe ra như lưới đánh cá, là nấm tre* y hái được sâu trong rừng trúc, y đã gỡ bỏ phần đầu nấm đen dính nhớp xuống để nó không thu hút ruồi bọ. Nấm này phơi hết rồi mang lên trấn bán, khá đáng giá, được tính là một loại sơn trân hiếm có.
*Nấm tre (竹荪) (aka nấm báo mưa, nấm tâm trúc, nấm cô dâu,...): thường mọc xung quanh rễ tre, có giá trị dinh dưỡng rất cao, giàu protein. Khi ăn nấm có vị ngọt, bùi và được đánh giá là khá ngon.
Hồi bé Lục Cốc từng theo nương lên núi nhặt nấm, biết được không ít loại có thể ăn, hình dạng nấm tre lại khác biệt, càng thêm dễ phân biệt, chỉ nhặt nấm trắng không nhặt nấm vàng, loại này không thể ăn.
Trước khi cõng sọt tre lên lưng y nhìn qua một chút, có nấm tre và các loại nấm linh tinh khác, y đã nhặt được nửa sọt rồi, không ít. Y ra ngoài được khá lâu rồi, đi cũng hơi xa, hôm nay Thẩm Huyền Thanh dẫn theo Đại Hôi vào núi, một mình y vẫn nên về sớm thì hơn.
Núi rừng nhuộm sắc thu, trông càng đẹp mắt. Lục Cốc chống gậy gỗ đi về, sọt tre trên lưng nhẹ hơn bình thường, y đi đường cũng thoải mái hơn chút.
Gió thu mát lành cùng với cảnh đẹp trước mắt khiến tâm tình Lục Cốc rất tốt. Đi được nửa đường thì thấy một cây hồng rừng, cành treo đầy quả, đều đã chín đỏ, y kiễng chân dùng sức kéo cành cây xuống, hái được khá nhiều quả chín.
Hồng rừng trên núi có quả đã bị chim mổ ăn rồi, đặc biệt là những quả đầu cành. Lục Cốc thấy ở dưới có mấy quả bị mổ nát rồi nên không hái, trong lòng còn tò mò nghĩ, mấy con chim này sao lại biết hồng chín nhỉ, chắc là giống bọn Đại Hôi, ngửi thấy mùi thì bay đến.
Quả hồng có thể ngâm rượu cũng có thể ủ giấm, trước khi lên núi y còn nghe Vệ Lan Hương nói năm nay muốn ủ giấm hồng. Đợi lần tới trước khi xuống núi, y hái thêm hồng núi mang về, nếu không chỉ với một cây hồng trong nhà, ủ giấm xong là hết rồi, không còn nhiều để ăn, còn phải phơi hồng khô để đến đông ăn.
Hồng và nấm đều đã có rồi, Lục Cốc thấy bên cạnh có cây hoa núi rất xinh đẹp thì bẻ lấy hai cành, vừa đi vừa đùa trong tay, mang về còn có thể trêu cún con, cài một bông hoa lên tai nói, nghĩ đến đây thôi gương mặt y đã nhiễm ý cười nhạt.
Mỗi ngày bận rộn nhặt nhạnh trong núi, ngay cả Lục Cốc cũng không nhận ra, sự sợ hãi lúc mới vào núi sâu đã dần phai nhạt, những ngày này y đã dần quen thuộc với cuộc sống nơi đây, trong lúc bận rộn còn có thể tìm một vài niềm vui nho nhỏ cho bản thân y.
Mà chờ đến khi trời chạng vạng Thẩm Huyền Thanh về nhà, y lại càng an tâm. Có đôi khi Thẩm Huyền Thanh sẽ nhìn y nở nụ cười, trong lòng y cũng rất vui vẻ, chỉ là không biết nên biểu đạt như thế nào, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói với hắn rằng cơm đã làm xong rồi, hoặc là ân cần đem một đống trái cây ban ngày y hái được ra cho Thẩm Huyền Thanh ăn.
Trên đường về, nghe thấy có suối róc rách chảy, Lục Cốc liền qua đó rửa tay, ngồi trên tảng đá bên bờ suối, lấy một quả hồng rừng trong sọt ra.
Quả hồng chín mềm mại, nhẹ lột lớp vỏ bên ngoài, lộ ra thịt quả ngọt mềm bên trong, bên ngoài thịt quả còn có một lớp da hơi sần, nhưng vẫn ngon, không bị chát.
Sau khi nếm thử thấy quả hồng mềm ngọt thì Lục Cốc yên tâm rồi, tiếp tục cõng sọt tre về nhà. Y hái nhiều lắm, đợi Thẩm Huyền Thanh về lấy cho hắn ăn, nếu không ăn hết thì có thể trộn với bột làm bánh hồng nướng, vừa thơm vừa ngon, nếu không để hồng thối mất thì rất đáng tiếc.