Trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa mọc trong phòng đã có động tĩnh.
Lục Cốc sau khi ra khỏi phòng, đầu tiên là đi xem gà vịt con. Vì ban đêm lạnh, đến tối y sẽ lùa gà vịt vào nhà chính ngủ, dùng nan tre đan hai cái sọt có cửa nhỏ, trải cỏ khô bên trong, trước khi đi ngủ dùng hai sọt tre nhỏ mới đan úp lên ổ gà vịt, lại dùng gậy gỗ chọc vào trên sọt tre tạo một khe hở.
Mấy ngày nay Thẩm Huyền Thanh quá mệt mỏi, giờ vẫn chưa dậy, lúc Lục Cốc tỉnh hắn biết, thỉnh thoảng cũng có lúc dậy sớm giống vậy. Lục Cốc đun nước hâm nóng bánh bao trước còn hắn ngủ thêm một lúc.
Y nhấc sọt tre ra, gà con vịt con bị đánh thức, phẩy phẩy cánh líu lo vài tiếng. Thấy chúng đều khỏe mạnh, Lục Cốc lại úp sọt tre lên, đợi tí nữa mặt trời lên hẳn mới thả ra ngoài.
Y mở cửa nhà chính, gió lạnh ùa vào, ba con chó đang ngủ ở góc phòng càng cuộn tròn thân mình. Con chó nhỏ màu xám trắng còn liếc y một cái, nhưng không định đứng lên.
Ngọn lửa dưới bếp bùng cháy, thêm ít củi nhỏ vào trong lò, chẳng mấy chốc nước đã nóng dần lên. Lục Cốc mở nắp l*иg ra nhìn, bánh bao còn tầm mười cái, đủ để ăn sáng, cũng có thể để Thẩm Huyền Thanh mang mấy cái vào núi làm lương khô.
Y đặt l*иg vào nồi, hâm nóng bốn cái bánh bao, sau khi đậy nắp nồi thì do dự một chút rồi cầm chén múc một chén bột mì trắng.
Mì trắng còn không tới mười lăm cân, tất nhiên phải ăn tiết kiệm. Từ khi vào núi đến giờ, y mới chỉ làm mì hành hai lần, không nỡ ăn nhiều.
Nước rất nhanh đã sôi ùng ục, bánh bao hấp một lúc đã trở nên vừa mềm vừa nóng. Y dùng bát đậy bánh bao lại, nếu không hơi nóng sẽ bay đi hết. Nghe động tĩnh trong phòng, Thẩm Huyền Thanh còn chưa dậy, chân trời phía đông còn trắng xóa, vẫn còn sớm.
Lục Cốc múc nước sôi nhào bột, nhồi bột bằng nước nóng sẽ nhanh hơn, không cần đợi bột nở mới nhào. Ở cùng Thẩm Huyền Thanh trong núi nhiều ngày như vậy, tài nấu cơm xào rau của y đã thuần thục hơn trước, nhào bột đến là gọn gàng, nhanh chóng nhào thành năm phần bột bánh nhỏ, lửa dưới đáy nồi còn chưa tắt, vừa lúc thích hợp, y áp bánh dưới đáy chảo nướng chín.
Cuối cùng Thẩm Huyền Thanh cũng đã dậy, ba con chó đều theo hắn ra ngoài.
Đại Hôi ngáp một cái, chó nhỏ duỗi dài bốn chân, vươn eo.
Thẩm Huyền Thanh súc miệng rửa mặt trong viện, hắn không sợ lạnh nên dùng nước lạnh, lúc nãy Lục Cố đã đánh súc miệng rửa mặt xong cả rồi. Hắn gắp ít dưa muối, bưng bát đựng bốn cái bánh bao kia ra, trên bàn trong nhà chính có hai bát nước, vừa lúc còn ấm nóng có thể uống được rồi. Hai người ngồi bên bàn giải quyết bữa sáng.
Buổi sáng Lục Cốc ăn ít, một cái bánh bao là đủ, ba cái còn lại đều vào bụng Thẩm Huyền Thanh.
"Hôm nay em định đi mò ốc sao?" Thẩm Huyền Thanh hỏi y, thấy y gật đầu lại nói: "Đại Hôi để lại cho em, đừng đi quá xa, không mò được cũng không sao."
"ừm" Lục Cốc gật đầu đồng ý.
Mấy nay bận rộn chuyện hàng rào và ao nước nên không vào núi săn thú, hôm nay nhất định phải ra cửa. Thẩm Huyền Thanh ăn xong thì sắp xếp đồ chuẩn bị vào núi, thấy túi vải nhỏ thường đựng lương khô trong sọt trúc còn xẹp lép, nên hắn tự vào bếp lấy thêm.
Lục Cốc đang rửa chén đựng dưa muối, thấy hắn vào bếp mở nắp l*иg, nhét năm sáu cái bánh bao vào trong túi vải, y còn chưa kịp nói gì, Thẩm Huyền Thanh đã gói ghém kỹ càng.
Y gấp đến nỗi đứng cả lên, tay ướt cũng không kịp lau. Thẩm Huyền Thanh xách túi vải đi ra, vừa lúc đứng trước mặt y. Y cuống lên nên túm lấy góc áo Thẩm Huyền Thanh, chợt thấy tay mình còn ướt, để lại vệt nước trên góc áo nên sợ hãi vội buông tay, lo lắng nói: "Huynh chờ chút đã."
Thẩm Huyền Thanh đành phải dừng lại, lần đầu tiên bị Lục Cốc giữ chặt góc áo sợ sệt tới gần, khiến cho trong ánh mắt hắn vương chút ý cười.
Túi vải trong tay bị Lục Cốc lấy đi, hắn không biết y muốn làm cái gì, chỉ thấy Lục Cốc mở nắp nồi ra, lấy thêm mấy cái bánh nướng trong nồi ra.
Cái này khác, là làm riêng cho Thẩm Huyền Thanh. Hắn mua gà con vịt con cho y, còn đối tốt với y đến vậy. Lúc Lục Cốc đưa bánh cho hắn, bởi vì trong lòng vô cùng cảm kích, còn muốn lấy lòng Thẩm Huyền Thanh một chút nên có hơi ngượng ngùng, cúi đầu ngượng ngùng nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Lương khô vào núi, huynh ăn cái này đi."
Bột mì tinh khiết tốt hơn bột trộn nhiều lắm. Thẩm Huyền Thanh săn bắn tốn nhiều công sức, mà vẫn không được ăn nhiều.
Nhận lấy túi vải, bánh nướng bên trong vẫn còn nóng, khiến trong lòng Thẩm Huyền Thanh cũng như nóng lên, lại thấy Lục Cốc ngại ngùng cười, tim như bị cào nhẹ một cái. Phu lang nhỏ của hắn nghĩ cho hắn như vậy, làm hắn cũng không biết nên bộc lộ sự vui sướиɠ này kiểu gì, khuôn mặt tuấn tú cười đến nỗi trông hơi ngốc.
Lục Cốc bị hắn vừa cười vừa nhìn như vậy, càng thêm thẹn thùng, không dám ngẩng đầu. Cuối cùng vẫn là chó ngoài viện sủa hai tiếng mới khiến Thẩm Huyền Thanh hồi phục tinh thần.
Lục Cốc tiễn hắn ra cửa, cùng Đại Xám nhìn hắn và chó nhỏ đi vào núi, đến khi không nhìn thấy nữa mới quay người vào viện, bắt đầu một ngày mới bận rộn.
***
Sau khi mặt trời ló dạng, rừng núi yên tĩnh không còn đáng sợ như ban đêm nữa, gặp phải nơi bụi cỏ rậm rạp, Lục Cốc sẽ dùng cây gậy gỗ dài gạt cỏ sang một bên, Đại Hôi đi theo y cả chặng đường. Dọc theo đường hái nấm lần trước, đúng là tìm được một khe suối.
Nước trong suối róc rách chảy xuống chân núi, mặt nước trong vắt, còn sạch hơn cả nước sông Thanh Khê. Bên bờ suối có cần nước* xanh non, Lục Cốc bấm một cành, thấy khá tươi mới, sau khi nếm thử một miếng, quyết định lúc về hái nhiều hơn chút, đợi đến tối Thẩm Huyền Thanh trở về thì cùng ăn.
*Cần nước (水芹): hay cần cơm, cần ta, rau cần.
Cần nước này non hơn cần lúc trước y hái được ở bờ sông trong thôn, thái rau trộn lên ăn rất ngon, xào không hay xào thịt đều được. Vò dưa muối còn không nhiều lắm, cần nước có thể để ngâm giấm một hai ngày là ăn được, chua chua giòn giòn, ăn thay dưa muối, không phải món mặn.
May là hôm nay y cõng theo một cái sọt tre lớn, có thể lấy về nhiều chút.
Rau cần nước trước không cần vội, ở đây không có ai khác, y cởi giày bỏ vớ, xắn ống quần rồi xuống nước. Vì đến đây để mò ốc, tất nhiên sẽ không về quá sớm, Lục Cốc mang theo bốn cái bánh bao, đựng vào túi vải, giờ xuống nước thì buộc túi vào dây thừng trên sọt tre.
Trong nước rất nhiều đá, y lật ra vài khối đá ra, cuối cùng cũng nhìn thấy ba bốn con ốc xanh vỏ mỏng, đều khá to, chỉ là vỏ ốc hơi giòn mỏng, có con chưa trưởng thành, hơi dùng sức sẽ nát vỏ.
Lục Cốc nhẹ tay, không muốn bóp nát chúng, mò được thì nhẹ vớt lên bỏ vào sọt tre sau lưng. Y đi dọc theo dòng suối về phía có nhiều đá, khối nào có thể lật đều lật, tìm vô cùng nghiêm túc cẩn thận.
Thậm chí y còn mò được cua bụng tím trong khe suối, không phải dưới mấy khối đá mà ở trong bùn, vì trên bụng cua có màu tím nhạt nên gọi như vậy. Nơi khác gọi là gì thì không biết, bọn họ ở nông thôn gọi như vậy, là một món núi quý giá.
Lúc còn ở thôn An gia, y từng thấy có người lên núi bắt được một ít, người nọ không bán đi mà mang về nhà tự xào lấy, ăn xong còn khoe khoang một trận trong thôn, nói là được ăn cùng một món với các lão gia phú hộ trên trấn.
Cua này có thể xào cùng hoa tiêu và ớt thu, nếu là đồ ăn được, Lục Cốc sẽ không dễ bỏ qua, cả cua lẫn ốc đều mò hết.
Lúc thấy cua bụng tím y mới nhớ ra thứ này và ốc xanh đều đắt, nhưng trong núi sâu không giống ở sườn núi, nếu bặt được đồ gì có thể lên trấn bán luôn. Thẩm Huyền Thanh cước bộ nhanh, đi nửa giờ là tới, lực chân của y không so được.
Nhưng y lại nghĩ, mấy thứ cua ốc này đều giống cá chạch, phải nuôi vài ngày cho nhả bùn, nuôi trong nước có thể sống thêm mấy ngày. Y nghĩ nếu thật sự muốn bán thì trước khi xuống núi hai ba ngày đi mò về nuôi trong nước, cũng có thể thả vào thùng gỗ mang xuống núi. Hơn nữa cua khác cá, tách nước rồi vẫn có thể sống thêm một lúc, y dùng rượu ngâm ốc xanh chỉ để lại thịt, vậy còn nhẹ hơn.
Nghĩ đến đây Lục Cốc càng thêm háo hức, y mò nhiều hơn một tí, Thẩm Huyền Thanh và người trong nhà mà ăn không hết thì có thể mang lên trấn bán lấy tiền.
Sợ cua kẹp nát hoặc ăn mất ốc xanh, y hái mấy chiếc lá lớn bao lấy ốc xanh, đến khi mò được khá nhiều thì dùng một nhánh cỏ dài chắc bó lại, bỏ vào sọt rồi không cần lo nữa.
Cua bụng tím bò lạo xạo trong sọt tre, thỉnh thoảng có lúc cảm thấy chúng nó bò lên, Lục Cốc vỗ mạnh sọt tre vài cái, cua nhỏ vừa mới leo lên một chút lại rơi xuống đáy sọt.
Trong nước ùm một tiếng, Lục Cốc bắt được cua bụng tím trong bùn, lắc tay trong nước rửa một lát là sạch.
Người đi qua đi lại khiến dòng suối vẩn đυ.c vì bùn, nhưng sau khi người rời đi, bùn đất lắng xuống, nước suối lại trở nên sạch sẽ.
Đại Hôi chơi đùa trong nước một hồi, sau khi về bờ thì lắc mình vẩy nước, văng cả nước lên người Lục Cốc. Y ngẩng đầu nhìn Đại Hôi cười nhẹ, có nó đi theo thật an tâm, đi xa cũng không sợ không tìm được đường về.
Con suối này rất dài, y men theo dòng suối mò cả thượng nguồn lẫn hạ nguồn, đến khi cảm thấy đói bụng, ngẩng đầu nhìn thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, trời vào trưa mới lên bờ ngồi trên một tảng đá lớn nghỉ ngơi.
Y vừa đi vừa kéo theo giàu và vớ, không sợ tìm không thất, sau khi hong khô chân đeo vớ và giày vào thì thấy trong bụi cỏ có quả hồng ăn được, nên hái hết xuống, ngồi xổm bên dòng suối rửa cho sạch, nếm một quả thấy ngọt ngọt ngào ngào, nhưng mà hơi nhỏ.
Thấy Đại Hôi đến gần, y còn thử cho Đại Hôi hai quả, vậy mà nó ăn thật, thì ra chó cũng thích ăn trái cây.
Không chỉ có quả hồng, lúc nãy đi mò cua ốc y còn nhìn thấy một gốc cây túi mọng*, trái trên cây đều vừa đỏ vừa to, nhưng không biết là túi mọng đắng hay túi mọng ngọt. Loại quả này vỏ mỏng nước nhiều, sau khi chín cắn một miếng, vỏ rách là nước tràn ra như túi nước, nên gọi là quả túi mọng.
*Cây túi mọng (棵水包): cây này tớ đoán tác giả nghĩ ra thôi, nhưng mà ai biết thì thông tin tớ nhé