Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 15

Đừng nói sáu trăm văn, lúc còn ở cùng Đỗ Hà Hoa, Lục Cốc tiêu sáu văn tiền là đã bị đánh rồi.

Có một lần y bị cảm lạnh, kéo dài mấy ngày không khỏi, cả người nóng bừng, liền tìm Vương lang trung kê một toa thuốc rất rẻ, sợ hãi rụt rè tìm cha y Lục Đại Tường xin mấy văn tiền, sau đó bị Đỗ Hà Hoa biết, chờ y khỏi bệnh liền tìm cớ đánh mắng một trận.

Đỗ Hà Hoa tâm địa độc ác, thủ đoạn cũng ngoan độc, không đánh vào mặt y, chỉ véo vào vùng đùi và cánh tay, dùng gậy đánh bụng và lưng, khiến y không dám mở mồm nói cho ai biết về vết thương của mình, nếu không y là một song nhi, bị người ta nhìn đùi cùng cánh tay, sẽ không còn trong sạch.

Hiện giờ tốn hơn sáu trăm văn tiền, Lục Cốc nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thẩm Huyền Thanh.

Trầm Huyền Thanh không mang theo nhiều văn tiền vậy, liền lấy mấy khối bạc vụn trong ngực ra.

Thấy vậy Vương lang trung dùng cân trong nhà cân đủ sáu trăm văn, lại thu thêm năm mươi văn tiền là xong.

Lục Cốc nhận lấy thuốc Vương a ma đưa tới, thấy Thẩm Huyền Thanh trả tiền xong sắc mặt không có gì thay đổi, y mới cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

Tới khi hai người ra ngoài, lại về thôn Thanh Khê bằng đường nhỏ, y mới nghe được giọng nói trầm thấp vững vàng kia.

"Vết thương tốt lên là ổn rồi." Thẩm Huyền Thanh suy nghĩ một chút, lại nói: "Tiền tiêu rồi lại kiếm về là được, nếu để vết thương kéo dài không chữa, sau này còn tốn nhiều tiền hơn."

Mặc dù không có tình cảm gì với Lục Cốc, nhưng sau này phải cùng nhau sống qua ngày, Thẩm Huyền Thanh không ngờ y lại nhút nhát đến thế, không dám cả thở mạnh, nếu ngay cả lời cũng không dám nói một câu, lời hai người bọn họ vào núi, thì có khác gì hắn vào núi một mình đâu cơ chứ.

Lục Cốc sửng sốt một chút, y vốn tưởng rằng Thẩm Huyền Thanh cho dù không đánh y, cũng sẽ trách cứ vài câu, ai ngờ lại nghe được những lời ấm áp này.

"Ta sẽ làm việc thật tốt." Y ngập ngừng, muốn thể hiện lòng trung thành của mình, nhưng vì quá rụt rè, nghe qua không có tí tự tin nào.

Mấy ngày nay y ở Thẩm gia siêng năng cần cù, Thẩm Huyền Thanh đều đặt trong mắt, nghe vậy thấp giọng đáp: "Ừm, ta biết rồi. "

Sau khi trả lời, Lục Cốc lại hạ quyết tâm phải làm việc thật tốt, tiền Vệ Lan Hương kéo vải cho y tốn tám mươi văn, tiền thuốc hôm nay là sáu trăm năm mươi văn. Lúc nương y còn sống đã dạy y cách tính tiền, nhưng đã lâu không động đến tiền bạc, y phải tính nhẩm lúc lâu mới ra, tổng cộng tốn bảy trăm ba mươi văn của người ta, cái này còn chưa tính ăn uống ở Thẩm gia.

Bảy trăm văn, là số tiền dù là lúc nương còn sống y cũng chưa từng thấy qua, y càng nghĩ càng cảm thấy hoảng loạn với số tiền lớn như vậy.

Sau khi đi ra khỏi thôn An gia, đi về trước hai dặm nữa là một thôn khác, phía tay trái hai người có một con dốc thoải, xuống con dốc đó là tới phần mồ của thôn An gia, mộ của nương Lục Cốc ở trong đó.

Bước chân y chậm lại rõ ràng, nhìn về phía con dốc kia. Hôm nay mười lăm, lại đúng lúc đi ngang qua nơi này, trở về còn phải giúp mọi người làm việc, không hẳn sẽ có khoảng thời gian rỗi như vậy.

Tiêu nhiều tiền của người ta như vậy, còn muốn đi viếng mộ làm trễ nải lộ trình, Lục Cốc sợ bị người ta nói là nhiều chuyện phiền phức, không đủ can đảm nói ra.

Vẫn là Thẩm Huyền Thanh đi bên cạnh để ý thấy thần sắc y dần ủ rũ, khẽ nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Cốc vừa ngẩng đầu liền thấy hắn khẽ nhíu mày như không vui, trong phút chốc không dám cả nói dối, sợ tới mức lắp ba lắp bắp mở miệng nói thật: "Mộ, mộ phần của nương ta ở đó."

Thẩm Huyền Thanh dừng lại, hỏi: "Muốn qua đó sao?"

Thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, Lục Cốc mới cẩn thận mở miệng: "Ta muốn qua đó xem chút, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, đi lát rồi quay lại thôi."

Thẩm Huyền Thanh không làm khó y, Lục Cốc đương nhiên vô cùng cảm kích, nhưng miệng y ngốc nghếch không biết nói lời dễ nghe, liếc mắt nhìn Thẩm Huyền Thanh một cái, muốn nói lại thôi, mới vội vàng đi về phía con dốc kia.

Chờ y đi xuống dốc không thấy người đâu, Thẩm Huyền Thanh mới nhớ ra y không mang theo đồ gì theo xuống mộ, nhưng lập tức nghĩ lại, y nói là đi xem chút, không nói là đi viếng mộ.

Hai người bọn họ ở chung còn chưa được mấy ngày, còn chưa coi là quen thuộc lẫn nhau, mấy lời thân mật Thẩm Huyền Thanh không nói nổi nên liền đè chuyện này xuống.

***

Trước mộ phần.

Lục Cốc quỳ xuống, đặt một nắm quả dại trên mặt đất. Nắm quả này là lúc y xuống đây hái được trong bụi táo gai* bên sườn dốc.

Người khác đi viếng mồ mả đều đốt tiền giấy, nhưng mấy năm nay ngoại trừ vào dịp Tết Lục Đại Tường cho y ba văn tiền mua tiền giấy, những dịp khác thì không có đồng nào.

Bây giờ đến Thẩm gia rồi, y vẫn không xu dính túi, không có nổi một văn tiền, không mua được nến và giấy vàng, chỉ có thể đặt vài quả dại làm đồ cúng giống trước kia.

"Nương, con thành thân rồi." Lục Cốc nén lệ, nhỏ giọng nói tiếp, nói y gả cho người tốt, hiện tại có thể ăn no mặc ấm, người nọ còn mua bánh bạch vân cho y, để y xách trong tay.

Nói xong mấy câu, y không dám chậm trễ, dập đầu ba cái rồi rời đi.

Thẩm Huyền Thanh còn đang chờ y bên ven đường, lúc Lục Cốc lên dốc đã phủi sạch sẽ đất cát trên người, nước mắt cũng đã lau khô, ngoại trừ hai mắt có hơi đỏ, còn lại không có gì khác thường.

***

Bánh bạch vân ngọt ngào khiến trên mặt người nhà Thẩm gia đều là ý cười, Lục Cốc cũng ăn được một miếng, hương vị ngọt ngào làm tâm tình y tốt dần lên.

Thẩm Nhạn vô cùng vui sướиɠ, cười đến hai mắt cong cong, nàng kéo tay Lục Cốc nói: "Lục Cốc ca ca, lần sau chúng ta kiếm tiền liền mua cái này ăn nha."

"Ừm." Lục Cốc gật đầu đáp ứng nàng, trong lòng lại biết dù muốn mua cái gì hai người bọn họ đều không làm chủ được, bởi vì hai người bọn họ đều không kiếm ra tiền.

Sau bữa trưa, mọi người đều làm việc của mình, Lục Cốc rửa chén xong thấy không còn việc gì khác, liền muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, vậy mà vào phòng lại thấy một chén đựng nửa miếng bánh bạch vân trên bàn.

Y đã ăn xong phần mình, người khác bình thường không vào phòng này, chỉ có thể là của Thẩm Huyền Thanh.

Mà lúc này Thẩm Huyền Thanh đang ở trong phòng Vệ Lan Hương, nói với bà chuyện tám lượng bạc.

Vệ Lan Hương nghe được hai mắt đều trợn tròn, sau khi nhận lấy bảy lượng bạc, bà nhìn nhiều bạc vụn như vậy, miệng lẩm bẩm niệm Phật: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, có mất thì có được, lời này vốn là thật. "

Bà không ngừng lẩm bẩm: "Người ta thường nói đừng làm chuyện xấu, vận khí tốt rồi sẽ đến, chúng ta bị Lục gia lừa tiền, giờ có thể từ từ kiếm về."

"Ta nói mà, phải đối với Lục Cốc tốt hơn chút, nhìn đi, làm người thì nên làm việc tốt, nhất định không được học theo con mụ Đỗ Hà Hoa tâm địa độc ác kia." Bà lải nhải xong vội cất bạc vụn đi.

Thêm ba lượng nữa là đủ để trả nợ, chỉ cần trả hết nợ, tất cả tiền kiếm được sau này đều là của bọn họ.

Thẩm Huyền Thanh rời phòng khi bà đang cất tiền, mười lượng bạc này là mượn để hắn cưới phu lang, vốn nên để hắn trả, nên hắn đưa tiền cho Vệ Lan Hương, tính làm của chung.

Lúc thành thân không chỉ tiêu tốn mười lượng bạc này, phần còn lại một nửa là tích cóp của hắn, nửa còn lại là của Vệ Lan Hương và Thẩm Nghiêu Thanh. Thẩm Nghiêu Thanh đã bỏ tiền ra, lại để đại ca trả nợ giúp hắn thì không ổn, hiện giờ đã kiếm được tám lượng bạc, hắn không hề giấu diếm, đều nói rõ với gia đình.

Số bạc vụn còn lại là hắn giữ, bởi vì bán con mồi thường đi trấn, trong nhà thiếu dầu muối các thứ phần lớn đều là hắn thuận đường mua về, trong tay vẫn nên có chút tiền.

Chờ hắn trở về phòng liền thấy Lục Cốc ôm y phục tối qua hắn thay, định ra ngoài giặt, hai người đối mặt nhau ở cửa, Lục Cốc vội vàng tránh sang một bên.

Thẩm Huyền Thanh liếc mắt nhìn bánh bạch vân trên bàn vẫn còn, hạ thấp giọng nói: "Ta nếm thử rồi, không ngon lắm, ngươi ăn đi."

Trong viện có tiếng Vệ Lan Hương gọi Thẩm Nhạn, bảo nàng nhân lúc mặt trời còn đang sáng mà dán vải để bồi đế giày*, chính là trải phẳng những tấm vải cũ, vải rách kia ra, dùng bột nhão** dán chồng từng tầng từng tầng lên nhau.

*Vải bồi đế giày (袼褙): Một tấm vải dày làm từ vải vụn hoặc vải cũ và giấy bồi dán lại với nhau từng lớp, chủ yếu được sử dụng để làm giày vải, hộp giấy, bìa sách, v.v.

**Bột nhão (浆糊): có thể hiểu là keo dán được tạo nên từ bột mì và nước, có độ dính nhất định và chủ yếu được sử dụng để dán giấy, vải hoặc đồ vật.

Thẩm Huyền Thanh đè thấp giọng, không để cho những người khác nghe thấy.

Ngoại trừ nương ra, chưa có ai từng để dành đồ tốt đồ ngon cho Lục Cốc, y bỗng có một loại cảm xúc không thể nói thành lời, nhưng loại cảm xúc này chỉ xuất hiện trong phút chốc. Trong mắt y, Thẩm Huyền Thanh cao lớn lạnh lùng như vậy, y nghĩ chắc là hắn thấy không ngon thật, nếu không sao có thể để lại cho y chứ.

***

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, y phục màu chàm mới của Lục Cốc đã làm xong, Vệ Lan Hương lại nhanh chóng làm cho y thêm một đôi giày mới.

Lục Cốc nhận lấy đế giày, cùng với Vệ Lan Hương mỗi người một chiếc, hai người làm rất nhanh liền sắp xong.

Thời tiết chuyển lạnh, mặt trời không còn nóng như trước, sau bữa ăn có lúc rảnh rỗi, y đeo giày mới, mặc y phục mới, được Vệ Lan Hương dẫn theo đi thăm nhà Cố đại nương phía đông đầu thôn.

Thẩm gia gần núi, ở trong cùng, đi tới cửa thôn cũng coi như là đi một vòng quanh thôn rồi.

"Lan Hương thẩm đấy à, y phục trên người nhà lão nhị ngươi thật đẹp ha!"

A Kim nãi cùng mấy bà mấy mẹ lại ngồi dưới gốc cây vừa tám chuyện vừa làm việc, thấy Lục Cốc mặc bộ y phục màu chàm kia đều khen lấy khen để.

"Người cũng rất tuấn tú đó thôi."

Đối với mấy lời khen ngợi như vậy, Lục Cốc thấy ngại ngùng lắm, mà Vệ Lan Hương lại cười đến không thể khép miệng, tám với bọn họ vài câu liền đi tới Cố gia.

Con trai Cố đại nương là Cố Thắng, bán hàng rong khắp các hang cùng ngõ hẻm, đồ vật gì cũng bán một chút, vật liệu may vá trong nhà không đủ, Vệ Lan Hương liền tới đây mua một ít.

Đi vào chỉ thấy Cố đại nương đang phơi cá khô trong viện, mùi cá tanh quanh sân, bà cười hỏi: "Nương Thắng tử à, nhà có còn sợi bông không?"

"Có có, hôm kia Thắng tử vừa để lại một ít trong nhà." Cố đại nương vội vàng nói, lau tay vào tạp dề buộc ở thắt lưng rồi vào phòng lấy đồ.

Vệ Lan Hương còn mua thêm ít chỉ màu, nói để về thêu mấy đóa hoa lên giày Lục Cốc và Thẩm Nhạn. Người nhà nông bọn họ không thể so với người trên huyện thành hay mặc vàng đeo bạc, có thể thêu mấy đóa hoa trên y phục là đã xinh xắn rồi.

Bà đến mua chỉ là thật, mà đi khoe Lục Cốc với mọi người cũng là thật.

Cố đại nương thấy y phục mới cùng giày mới trên người Lục Cốc, tất nhiên là sẽ khen vài câu, huống hồ nhan sắc của Lục Cốc cũng thật sự không tồi, thanh thanh tú tú, da dẻ cũng coi như trắng trẻo, lại được vải chàm kia làm nổi bật trông càng sáng sủa hơn.

Gần đây Lục Cốc ở Thẩm gia ăn ngon ngủ cũng tốt, khí sắc khỏe mạnh hơn nhiều, ngay cả vết đỏ trên mi tâm cũng tươi hơn chút, vệt đỏ trên nền trắng, còn không phải một phu lang nhỏ tuấn tú sao.

Vệ Lan Hương dẫn y đi dạo một vòng trong thôn, giờ mới cảm thấy mỹ mãn quay về.

Sau khi bọn họ về đến nhà, Lục Cốc nhìn chỉ màu trong giỏ đựng kim chỉ, vẻ mặt hơi ngưng đọng, như đang suy nghĩ điều gì, nhưng vài tiếng chó sủa ngoài cửa đã cắt đứt mạch suy nghĩ của y.

Thẩm Huyền Thanh sau khi lên núi năm ngày đã trở lại, bắt được mấy con thỏ rừng và gà rừng, hai thứ này cũng rất tốt, đều là dã vật thông thường, nhưng đến lúc hắn lấy túi vải ở dưới cùng của giỏ trúc ra, Lục Cốc liền nhìn thấy trong túi vải có vật gì đó đang động đậy, trong lòng y cả kinh, nhìn kiểu gì cũng giống rắn đó trời ơi!