Tôi là Trịnh Ngọc Châu, tôi có một bí mật là có dị năng đặc biệt có thể mơ một giấc mơ báo trước.
Năm đó, tôi nằm mơ bản thân thi đại học được 613 điểm, sau đó kiểm tra thành tích, không kém một đơn vị!
Sau đó, tôi lại nằm mơ thấy một học sinh nam lái xe đạp đυ.ng phải tôi, sau đó tôi thật sự bị đυ.ng phải.
Lại sau đó, tôi mơ thấy mình thả người từ tập đoàn Châu Ngọc nhảy xuống, rơi thành một bãi thịt nát. Lúc đó, trên không trung có mấy đám mây trôi nổi tự động sắp xếp thành ba chữ: [Hoàn toàn văn].
Ngay sau đó, hình ảnh bắt đầu ngắt quãng, rồi như bụi mù tan đi.
Thể loại: ngôn tình, yếu tố kỳ ảo, yếu tố kinh dị, HE, 1v1, song xử Giấc mơ này quá chân thực, mãi đến tận khi tôi tỉnh lại toàn thân vẫn còn chảy mồ hôi ròng ròng.
Tôi vô cùng sợ hãi, tôi không chỉ là con gái của chủ tịch tập đoàn Châu Ngọc mà còn là chủ của phòng trưng bày tranh LUE, đường tương lai là một đường ánh sáng không nghĩ chết sớm như vậy!
Quên nồi, tôi còn một trúc mã đang là sinh viên nghiên cứu tên là Giang Tĩnh Vũ.
Từ nhỏ Giang Tĩnh Vũ đã rất xinh đẹp, tôi cũng xinh xắn từ bé. Hơn nữa, hai nhà họ Trịnh với nhà họ Giang đều là hai dòng họ lớn có máu mặt đứng số một số hai, bởi vậy tất cả mọi người cũng ngầm thừa nhận tôi với anh ấy là một đôi trời sinh.
Tôi cũng luôn cho rằng như vậy. Tôi nhất định phải trở thành vợ của Giang Tĩnh Vũ với quan hệ thông gia của hai nhà, không liên quan đến tình yêu.
Mãi đến tận một ngày, giữa chúng tôi xuất hiện một cô gái tên là Diêu Đồng.
Diêu Đồng là “đàn em khóa dưới” của Giang Tĩnh Vũ, là em gái cùng bố khác mẹ với tôi, là con gái rơi của bố tôi với mối tình đầu.
Diêu Đồng mới đến ngày ấy, chọn phòng vẽ tranh của tôi làm phòng ngủ. Cô ta nói với bố rằng, cô ta thích căn phòng có hoa Hướng Dương.
Khi đó lúc tôi về nhà, nhìn bộ thuốc màu cùng với bộ tranh vẽ tôi khổ sở vẽ đã ném tùy tiện xuống đất.
Bố xin lỗi nói với tôi rằng: “Ngọc Châu, bố sắp xếp cho con một phòng tranh lớn hơn.”
Cảnh tượng này giống hệt như trong mơ của tôi.
Tôi giả vờ không có chuyện gì nói: “Không có chuyện gì đâu bố, con không cần. Gần đây tiền lãi của phòng trưng bày rất tốt, con rút hết dời ra ngoài ở.”
Tôi không rảnh chia buồn việc mất phòng tranh, vì tôi cảm thấy tôi sắp chết. Trong mơ, dáng vẻ tôi bị rơi thành bãi thịt nát còn ẩn hiện trong đầu tôi… Không được, tôi không thể chết được!
Nhưng tôi phải làm sao đây?
Tôi nằm ở trên giường, nhìn trần nhà đen sì sì mà buồn phiền không vơi, bất tri bất giác đã đi vào mộng đẹp.
Tôi lại nằm mơ, mơ thấy Giang Tĩnh Vũ tỏ tình với tôi, nhưng người kiêu ngạo như tôi đã từ chối!
Sau khi tỉnh lại, tôi cẩn thận suy nghĩ một chút cũng thế, tôi không có tình cảm đặc biệt gì với anh ấy.
Đột nhiên tôi lóe lên ánh sáng, khi anh ấy tỏ tình với tôi, tôi sẽ đồng ý anh ấy là được không phải sao!
Cứ như thế qua một tuần, nhưng chậm chạp không đợi được anh đến tỏ tình.
Cuối cùng tôi dễ kích động, chủ động hỏi anh: “Giang Tĩnh Vũ, khi nào thì anh tỏ tình với em? Em không đợi được nữa.”
Giang Tĩnh Vũ: “…”
Tôi cảm thấy tôi mơ một giấc mơ giả, anh ấy từ khi nào sẽ thích tôi như thế?
Đột nhiên, tôi ý thức được, nếu như giấc mơ báo trước của tôi không hoàn toàn chính xác, có thể giấc mơ đáng sợ kia cũng là giả.
Giữa lúc tôi đang suy nghĩ đến vấn đề này, không chú ý đến trước mặt có một chiếc xe nhỏ đang lao đến.
Cũng giống như trong mơ, tôi bị xe đυ.ng phải.
Tôi ngồi sập xuống đất, bắp chân trái bị chà trên mặt đường trầy một mảnh da lớn, tơ máu nhỏ ra tí tách.
“Này, cậu đi xe đạp…” Tôi ngẩng đầu lên muốn trách mắng nhưng nhìn thấy gương mặt đẹp trai của người kia, câu “không có mắt à” mạnh mẽ chuyển thành “chú ý an toàn”.
Đây là một người đàn ông anh tuấn đến kỳ cục, lông mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng đứng, vóc người cũng cao tầm 1m86.
Anh vội vàng nâng tôi dậy, thân thiết hỏi tôi: “Cô không sao chứ?”
Tôi nhìn chằm chú không chớp mắt theo dõi anh, sững sờ lắc đầu.
“Chân của cô bị trầy da rồi.” Anh cau lông mày như đang suy nghĩ có nên đưa tôi đến tiệm thuốc hay bệnh viện hay không.