Trước khi Ninh Tuần tiếp nhận tập đoàn Ninh Thị, tập đoàn Ninh Thị đã là dòng họ xí nghiệp hoàn toàn rồi.
Thành viên hội đồng quản trị không có ai khác, đều là các người trong dòng họ của tập đoàn Ninh Thị.
Sau đó, ông cụ này thật sự rất đáng ghét, Ninh Tuần đang trưng cầu sự đồng ý của bố Ninh xong đã bắt đầu từng bước làm yếu đi cảm giác tồn tại của những người kia.
Sau khi Ninh Tuần hôn mê, Ninh Hàng ngay lập tức giao quá trình quay phim cho phó đạo diễn phụ trách, bản thân lại bắt đầu đi phía sau bố Ninh bắt đầu tiếp xúc vào chuyện của tập đoàn.
Tôi lén lút hỏi Ninh Hàng, một mình anh ấy làm đạo diễn trong giới giải trí lại chạy đến quản lý tập đoàn Ninh Thị cảm giác thế nào, có cảm giác không hợp như nam sinh vào trường nữ sinh hay không.
Khí đó, Ninh Hàng ngồi ở trong phòng làm việc, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười quái dị: “Em gái nhỏ, trong đó cảm giác làm sao, em tự đến cảm nhận là biết liền.”
Tôi ngồi ở trên ghế sofa tiếp khách, làm như không có chuyện gì xảy ra liếc anh: “Anh hai, anh khổ một đoạn thời gian nữa. Em cũng nói với bố mẹ rồi, tranh thủ sớm lấy được bằng tốt nghiệp, có bằng rồi về tập đoàn Ninh Thị giúp đỡ anh.”
Nghe vậy, Ninh Hàng ngẩng đầu từ trong chồng văn kiện, mở miệng yếu ớt nói: “Vì cái lông gì mà bây giờ em không tới giúp anh! Cũng không lập tức đến giúp tập đoàn Ninh Thị của chúng ta! Đây còn có ý trời hay không!”
Tôi không có sức lực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có ý trời, có ý trời…”
Không phải vì tôi xuyên sách khi mới mười sáu tuổi bất đắc dĩ phải bỏ dở việc học sao, bây giờ anh ấy nói tôi vào tập đoàn Ninh Thị giúp anh ấy, tôi cũng phải đến chậm rãi tìm tòi, học lại từ đầu.
Nguyên chủ vừa tốt nghiệp đã đính hôn với Phó Tư Lâm rồi, sau đó hai người bắt đầu nhờ sự kết hợp một chút từ ông nội của Phó Tư Lâm, hàng ngày gặp mặt bồi dưỡng tình cảm, đến hai mươi ba tuổi rồi cô kết hôn với Phó Tư Lâm, đây là bốn bỏ năm lên, cô cũng coi như một người vừa tốt nghiệp đại học đã “gả” cho nhà họ Phó.
Vì tình yêu mà từ bỏ con đường học tập đào tạo sâu của mình, đúng là tiền mất tật mang.
Trước vì nhà họ Ninh có Ninh Tuần chống đỡ, tôi có thể sống đến mức không tim không phổi, vô pháp vô thiên.
(*) Không quan tâm đến sự đời, gồm giá cả, tiền bạc, lời đàm tiếu bên ngoài… Tất cả mọi người nhà họ Ninh, bao gồm cả bố Ninh và mẹ Ninh đều ngầm thừa nhận giao tập đoàn Ninh Thị cho Ninh Tuần, vì lẽ đó Ninh Tuần trở thành một hũ gạo lớn đã lâu*, anh ấy là người tâm phúc nhất trong tất cả mọi người trong nhà họ Ninh.
(*Người gánh gia đình, nguồn kinh tế gia đình.
Nhưng hôm nay,Ninh Tuần xảy ra chuyện, Ninh Hàng cũng đang chầm chậm tìm tòi và nỗ lực dùng cách của mình tiếp nhận tập đoàn Ninh Thị, gánh trên vai.
Mặc dù nhà được gọi là nhà, vì có một ngày trụ cột chống đỡ ngã xuống sẽ có có thành viên mới trong gia đình được chọn trở thành trụ cột, gánh lên vai gánh nặng này, tiếp tục bảo vệ lấy danh xưng gia đình lớn.
Ninh Hàng thả văn kiện trong tay xuống, đi tới ngồi sát bên ghế sofa của tôi, cánh tay dài của anh ấy vừa kéo đã khống chế cả người tôi ở trong l*иg ngực, ngón tay thon dài của anh ấy khẽ vuốt đầu tôi, sau đó rơi vào trên má, dùng sức nhéo.
Tôi ngạc nhiên thốt lên: “Anh hai, đau đấy!”
Ninh Hàng cũng không thể làm đau tôi thật, nhưng trước mặt anh ấy từ trước đến giờ tôi là người có thể làm nũng thì làm nũng, có thể yếu đuối thì yếu vờ yếu đối, không đau cũng giả đau.
Khi anh ấy nghe tôi nói đau, lập tức thả tay nói: “Biết đau, chứng minh anh không phải đang nằm mơ.”
Ninh Hàng cũng không tính để cho tôi đến giúp anh gánh tập đoàn Ninh Thị: “Em gái nhỏ, anh hai hy vọng em vẫn luôn có thể sống không chút lo lắng gì, không tim không phổi. Xuất phát từ nhiều lần suy nghĩ, bố không muốn để cho người ngoài quản lý tập đoàn Ninh Thị, anh hiểu bố lo lắng. Trước có anh cả, bây giờ có anh hai ở đây, em gái nhỏ, em có thể không cần quan tâm những thứ này.”
Anh đứng dậy chuẩn bị đi về xem văn kiện, tôi đã xoay người anh trước, trước tiên kéo ống tay âu phục của anh: “Anh hai, em đang nói thật.”
Ninh Tuân thở dài, trở về xoa đầu của tôi: “Hiểu chia sẻ cho anh, xem ra em gái nhỏ nhà chúng ta đã thật sự trưởng thành rồi…”
Lúc Ninh Tuần ở đây, anh ấy gánh vác tập đoàn Ninh Thị.
Mà bây giờ anh ấy hôn mê, chúng ta người đã từng bị anh ấy nhắc nhở và chỉ dạy lại bắt đầu trở thành anh ấy, trở thành một trụ cột.
Tôi nghĩ, đây chính là ý nghĩa của người nhà.
--- Ninh Tuần có chuyện ở nước Nhĩ, nhà họ Ninh vì ngăn dằn vặt cũng để anh ấy ở nước Nhị chấp nhận cuộc điều trị.
Ba năm sau đó, lúc Ninh Tuần lên tàu tư trở về thành phố Nam, tôi đang mở hội nghị ở tại công ty, loay hoay hầu như đã quên hôm nay là ngày Ninh Tuần xuất viện.
“Phó tổng giám đốc Ninh, xin đợi một chút.”
Sau khi kết thúc hội nghị, tôi còn văn kiện khác muốn kiểm duyệt, vội vã đi ra phòng họp nhưng rời khỏi phòng họp chưa được bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng thư ký Tiểu Trương gọi tôi ở phía sau, tôi theo tiếng nói nhìn lại: “Sao vậy?”
“Tổng giám đốc Ninh tìm ngài, anh ấy đợi ngài ở văn phòng.”
“Được rồi, cảm ơn, tôi biết rồi.”
Tôi trở lại văn phòng nhìn thấy Ninh Hàng không những ở đây mà còn có Ti Cảnh cũng ở, cười trêu chọc: “Ái chà, ngọn gió nào thổi hai ông trùm đến chỗ em thế này?” Tôi từ nước ngoài trở về vào làm việc ở tập đoàn Ninh Thị, vì tập đoàn Ninh Thị với tập đoàn Dịch Chu thường có công việc qua lại, vì lẽ đó số lần gặp Ti Cảnh cũng bắt đầu tăng lên.
Nhưng chúng tôi đều là người lý trí, anh không có biểu hiện nào quá dây dưa tâm tình với tôi, mà tôi trừ công việc ngược lại cũng không nói chuyện tư với anh Ninh Hàng quản lý tập đoàn Ninh Thị ba năm, tang thương không ít cũng trưởng thành rất nhiều, anh ấy vỗ vỗ vai Ti Cảnh, hỏi: “Anh Cảnh, cùng ăn bữa trưa chứ.”
Ti Cảnh cũng không từ chối, rất thoải mái đồng ý: “Được.”
Ninh Hàng lập tức mặc kệ tôi, hỏi cũng không thèm hỏi, kéo tôi với Ti Cảnh đi thẳng ra cửa hàng sushi gần bên công ty.
Trên bàn ăn, tôi thật cũng không có kiêng kị cái gì, tự nhiên hào phóng với Ti Cảnh nói chuyện cùng nghiên cứu một loại thuốc giữ tập đoàn Ninh Thị và Dịch Chu gần đây, một khi nhận được phê chuẩn của cục giám định thuốc, sẽ tập trung vào việc sản xuất, cụ thể sẽ mang đến thù lao gấp bao nhiêu lần.
Tập đoàn Ninh Thị đặt chân vào các ngành rất rộng, liên quan đến tài chính, lĩnh vực hàng không vận tải, ngay cả lĩnh vực thuốc y tập đoàn Ninh Thị cùng với tập đoàn Dịch Chu càng hợp tác thành đồng bạn.
Trong lúc đi ăn cơm, Ninh Hàng vô ý nhắc đến: “Anh nghe trợ lý anh nói, trước đó cậu ta ở bên một tiệc rượu tình cờ gặp Phó Tư Lâm, lúc trước anh ta là người không xuất đầu lộ diện tham gia những tiệc tụ họp, thấy tập đoàn Phó Thị thật không chịu đựng nổi nữa, vì lẽ đó Phó Tư Lâm cũng bắt đầu tự đứng ra xã giao rồi.”
Tôi với Ti Cảnh cứ như vậy lập tức mở ra một chủ đề mới.
“Lầu cao sắp sụp, tổng giám đốc Ti, ngài cảm thấy hứng thú với nhất với lĩnh vực ngành nào của tập đoàn Phó Thị đây?”