Sáng sớm, có một bóng dáng nhỏ bé nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó khe khẽ chạy vào phòng tôi.
Đường Đường chậm rãi bò lên giường, cậu ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói: "Cô nhỏ lười biếng của con ơi, đã đến lúc phải rời giường rồi...”
Tôi ngủ không sâu, một khi xung quanh có động tĩnh sẽ rất dễ dàng tỉnh dậy. Nhưng tôi rất muốn trêu chọc Đường Đường một chút nên cố tình nhắm mắt giả vờ ngủ, giả vờ không hề nhìn thấy cậu nhóc.
Quan sát thấy tôi vẫn chưa tỉnh lại, thậm chí Đường Đường còn hát mấy bài ca dao do chính tay cậu tự biên soạn lại.
"Cô là một con sâu nhỏ lười biếng~”
"Thích ngủ nướng, lười biếng không chịu thức dậy!”
"Cô là một con gấu nhỏ lười biếng~”
"Thích ngủ nướng và không thèm để ý đến con~”
Nhóc con Đường Đường này hát lệch tông dữ dội khiến bà cô đang giả bộ ngủ là tôi đây cũng không nhịn được bật cười.
Đường Đường thấy tôi tỉnh lại thì lập tức nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy chờ mong: "Cô ơi! Hôm nay con không cần phải đi học nên cô dẫn con ra ngoài chơi được không cô?”
Con nít bẩm sinh đã rất ham chơi.
Bố mẹ trước đây của tôi không bao giờ dẫn tôi ra ngoài chơi bởi vì họ cảm thấy như vậy là lãng phí tiền bạc.
Thời thơ ấu của tôi không có tiếng cười mà chỉ tràn đầy những trận đòn roi và tiếng mắng mỏ không dứt.
Vì vậy mỗi khi đối mặt với Đường Đường, tôi luôn vô thức muốn làm thằng bé vui vẻ. Tôi muốn đáp ứng tất cả các yêu cầu và mong muốn của cậu.
Thay vì nói tôi đang giúp Đường Đường vui vẻ, chi bằng nói thật ra tôi đang cố lấp đầy những tiếc nuối của mình.
Tôi cố gắng thông qua Đường Đường để che lấp đi thời thơ ấu đầy những lỗ hỏng của chính mình.
Tôi ôm lấy Đường Đường, sau đó khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của cậu: "Được thôi! Hôm nay cô không đi đâu cả mà sẽ dẫn Đường Đường nhà chúng ta đi chơi nhé!”
Đường Đường phấn khích ôm lấy tôi: "Cô thật tốt!”
Tôi bảo Đường Đường ngoan ngoãn ngồi trên giường: "Cô muốn vào phòng thay đồ để thay quần áo nên con ngồi đây đợi cô một lát nha.”
"Dạ con biết rồi." Đường Đường là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Cậu thật sự ngồi yên lặng trên giường, không hề làm loạn chút nào.
Hai mươi phút sau, tôi thay một cái áo phông giản dị và quần đùi rộng rãi, bước đến trước mặt Đường Đường và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu: "Chúng ta đi thôi.”
Trong gara của nhà họ Ninh có rất nhiều siêu xe, mẹ Ninh rất khác với những người trong gia đình giàu có khác. Bà không thích sưu tầm túi xách mà chỉ thích sưu tầm xe thể thao.
Tuy nhiên mẹ Ninh chỉ thích mua xe thể thao chứ bà không thích lái.
Mà tính tình Ninh Hàng khiêm tốn trời sinh. Bình thường khi đến phim trường, anh ấy rất thích lái chiếc SUV màu đen khiêm tốn của mình, còn Lương Âm cũng khiêm không kém gì Ninh Dực, mỗi khi ra ngoài cô ấy thích lái chiếc SUV màu trắng. Còn hai người bố Ninh và Ninh Tuần sẽ có xe cố định, vì thế cuối cùng mấy chiếc xe thể thao trong nhà họ Ninh đều do tôi lái.
Tôi bảo Đường Đường chọn một chiếc xe cậu nhóc thích để làm phương tiện cho hai người ra ngoài chơi hôm nay.
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Đường Đường chọn xe của bố cậu bé. Cậu nhóc nói: "Bố con nói lái xe màu đen là ngầu nhất.”
"Nhưng trong gara của chúng ta cũng có những chiếc xe màu đen khác mà...”
"Cô à, cái này không giống nhau đâu." Đường Đường nghiêm túc nói: "Lái xe màu đen là ngầu nhất. Nhưng lái xe màu đen mà bố con lái sẽ ngầu hơn rất nhiều nữa!”
Lúc trước khi thấy Đường Đường, thằng bé vẫn là một đứa trẻ có phần nhút nhát nhưng gần một năm nay, sự thay đổi của Đường Đường có thể nhìn thấy rất rõ bằng mắt thường.
Cậu trở nên cởi mở hơn, bắt đầu trở thành một ông cụ non. Đường Đường rất thích đi dạo với ông bà nội, thích cùng mẹ đến phim trường tìm bố. Thằng nhóc cũng thích bác cả mà cậu ít khi được gặp, đặc biệt Đường Đường rất thích quấn lấy tôi, mở miệng cũng kêu cô, khép miệng vẫn chỉ gọi cô.
Hóa ra những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình có sự yêu thương sẽ thật sự không giống với những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình có bố mẹ bất hòa.
Tôi khẽ dùng ngón tay xoa nhẹ lên khuôn mặt của cậu: "Được, vậy hôm nay chúng ta lái xe này.”
Tôi tìm kiếm một vài địa điểm khu vui chơi trên phần mềm định vị, sau đó chọn một khu vui chơi gần nhất và lái xe đi. Sau khi mua vé vào cửa xong, tôi hỏi Đường Đường muốn chơi trò gì.
Tôi thường có khuynh hướng để cho đứa trẻ chọn thứ chúng muốn chơi mà Đường Đường cũng rất tích cực mở miệng bày tỏ trò chơi thằng bé muốn chơi: "Cô ơi, con muốn chơi vòng quay ngựa gỗ! Còn có đua xe điện nữa nha cô!”
Chỉ cần Đường Đường muốn chơi, đồng thời trò chơi đó phù hợp với độ tuổi cho phép mà cậu có thể chơi thì tôi đều dẫn thằng bé chơi một lượt.
Tôi dẫn Đường Đường chơi từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều, bữa trưa ăn trong khuôn viên khu vui chơi. Sau khi ăn xong bữa trưa, Đường Đường lại tiếp tục nắm tay tôi đi chơi các trò chơi khác. Sau đó Đường Đường bắt đầu chơi mệt, mặc dù nhóc con này mệt mỏi nhưng cậu không hề ầm ĩ đòi tôi ôm hay cõng cậu mà ngược lại còn rất ân cần hỏi tôi: "Cô ơi, cô có mệt không vậy?" Hơn nữa còn hỏi tôi có mang khăn giấy theo không.
Tôi lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho Đường Đường.
Đường Đường nói: "Cô ơi, cô cúi đầu xuống một chút đi, con không với tay đến mặt cô được." Thằng bé cầm khăn giấy, sau đó nhón chân lên và cực kỳ nghiêm túc giúp tôi lau mồ hôi.
Tôi vô cùng cảm động nhìn cậu bé nhỏ nhắn đang giúp tôi lau mồ hôi trước mặt: "Cô cảm ơn Đường Đường nhé!”
Đường Đường bỏ khăn giấy thấm đẫm mồ hôi vào thùng rác, sau đó bước đến trước mặt tôi, nói một cách vô cùng nghiêm túc: "Cô không cần phải cảm ơn con đâu. Bố đã nói với con rằng con trai chăm sóc con gái là một đạo lý hiển nhiên. Vì vậy cô, mẹ con và cả bà nội nữa, tất cả đều là những người con cần chăm sóc.”
Tôi không thể tin rằng đây là những lời được thốt ra từ miệng của một đứa bé mới chỉ năm tuổi rưỡi. Và tôi thừa nhận rằng tôi đã bị cảm động vì những lời đó.
Đường Đường tiếp tục nói: "Cô ơi! Mẹ cũng thường nói với con rằng mẹ mong con phải yêu quý ông bà, yêu bác cả và yêu cô. Bởi vì mọi người đều là người thân của con.
Chúng ta là huyết mạch tương liên nên nhất định phải yêu thương lẫn nhau, như vậy mới là một đại gia đình ấm áp.”
Sau khi xuyên sách, tôi hiếm khi để lộ ra cảm xúc của thật sự của mình nhưng khi nghe Đường Đường nói đến mấy từ "Người thân", "Gia đình ấm áp", đáy lòng tôi trong phút chốc dâng trào một dòng chảy ấm áp...
Tôi ôm lấy Đường Đường, tuy rằng thằng bé không biết tại sao đột nhiên tôi lại ôm lấy cậu nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đứng yên đó cho tôi ôm.
Tôi rất thích Đường Đường.
Cậu nhóc giống như một thiên thần nhỏ vậy, lặng lẽ xuất hiện trong cuộc sống tôi.
Sau đó...
Luôn có thể chữa lành tôi bằng những hành động và lời nói vô tình mà cậu thốt ra.
. . .
Buổi tối, tôi dẫn Đường Đường về tới nhà họ Ninh, đúng lúc đang là giờ cơm.
Tôi và Đường Đường đã ăn ở bên ngoài rồi nhưng không chịu nổi kiểu dụ hoặc đến từ tình yêu của mẹ hay bà nội.
Mẹ Ninh nói hôm nay trong nhà có hầm canh gà nên nhất quyết bảo tôi và Đường Đường phải uống một chén.