Hàng Ngàn Lần Động Lòng, Thích Em Đầy Ngọt Ngào

Chương 31: Quyển 1 - Chương 20

Tôi đắc thắng nhìn cô ta, trong mắt hiện lên vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Cho dù trước kia có như thế nào, tôi đều sẽ để cho Phó Tư Lâm đưa cô đi, tôi cũng sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa để tiếp tục làm hại tôi. Nhưng sau này trước khi cô muốn làm gì tôi, mong cô động não suy nghĩ một lúc, tự hỏi một lúc, người chồng này của cô còn có thể đưa số tiền lớn không tiếc tiền phí mua người, cứu cô rời đi từ tay tôi hay không đã.”

"Hôm nay Phó Tư Lâm vì cô mà trả tiền chuộc người, số tiền là một tỷ. Tôi cũng không muốn tiền nhiều lắm. So với hai tỷ tệ mà tôi yêu cầu khi ly hôn với Phó Tư Lâm thì một tỷ này chỉ bằng một nửa của số tiền tôi lấy đi thôi. Giá trị của chồng cô là mười tỷ nhưng vì sao hôm nay tôi chỉ muốn anh ta đưa cho tôi 1 tỷ? “

"Là bởi vì, tôi đang nhắc nhở cô rằng vị trí của cô trong trái tim của chồng cô thậm chí còn không bằng một nửa của tôi vào năm đó nữa.”

Phá tâm trạng của người đó, còn độc ác hơn bất kỳ cách thức trả thù nào.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt khó coi và hai tay nắm chặt của Dina khi nghe thấy mấy lời tôi nói, thì tiếp tục châm chọc nói: "Tại sao chồng cô lại ghét muốn vứt bỏ cô, tôi không biết, tôi chỉ biết không ai thích một người phụ nữ đạo đức giả. Trước mặt anh ta ô giả vờ mình mắc chứng uất ức sau sinh, nhưng trong tối ngoài sáng cô đều thầm nói cho anh ta biết, anh ta làm chồng nhưng đã không chăm sóc vợ mình chu đáo, nên anh ta chỉ biết cách xa cô càng ngày càng xa hơn, kế này của cô thật sự đã mất nhiều hơn được đấy, cô thật ngu ngốc.”

Sau khi vợ chồng nhà họ Phó rời đi thì màn đêm cũng buông xuống, hôm nay Ti Cảnh về nước sớm, bất ngờ gọi điện và hẹn gặp tôi tại khách sạn anh đang ở.

Anh lại đến Philippines nữa.

Bởi vì buổi sáng trước khi rời khỏi nhà họ Tần với dáng vẻ chạy trối chết vào xe kia, khiến tâm trạng hôm nay của tôi cũng rất tốt nên không từ chối, vui vẻ nhận lời hẹn.

Khi tôi lái xe đến khách sạn, Ti Cảnh ôm lấy tôi, nhẹ giọng hỏi: "Em đồng ý kết hôn với anh không?"

Anh cứ lặng lẽ nhìn tôi, rõ ràng vẻ mặt anh rất bình tĩnh nhưng tôi có thể thấy trong mắt anh hiện lên vẻ âm u, bi thương.

Anh cũng biết rằng một khi nói ra những lời này sẽ tạo ra tình huống không thể cứu vãn nữa, nhưng anh vẫn nói ra.

"Anh đang đùa gì thế.” Tôi đẩy anh ta ra theo phản xạ có điều kiện, nhìn chằm chằm vào mặt anh với vẻ cáu kỉnh: “Hôm nay tâm trạng em rất tốt, không muốn cãi nhau, anh rút lại mấy lời vừa rồi với đổi chủ đề đi. “

Tôi không có oán hận với Ti Cảnh, cũng không có bất kỳ tâm lý trả thù nào. Cho nên, khi tôi đối xử với anh, tôi cũng không bộc lộ hết mặt nham hiểm của mình.

Cho dù trước đấy anh có tự mình đến hộp đêm bắt tôi, lúc đó chúng tôi cũng có chút cãi vã, kết thúc bằng mối quan hệ bạn bè ổn định và sau đó gặp lại nhau ở Philippines, mối quan hệ cũ nhen nhóm, trong giai đoạn này tôi cũng đã cân nhắc nên dùng tâm lý gì để đối mặt với anh.

Là tôi đang nuông chiều anh.

Trong khoảng thời gian hai chúng tôi nuông chiều nhau, nhưng tôi đồng ý cho tình cảm phát triển.

Tôi cũng lưu luyến với cơ thể của anh, chúng tôi giao lưu trên giường khá hòa hợp với nhau.

Nhưng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ muốn kết hôn với anh cả, cái suy nghĩ đó chưa từng xuất hiện trong đầu tôi.

Lưu luyến của tôi dành cho Ti Cảnh không đủ để xua tan sự chán ghét của tôi với hôn nhân.

"Ninh Duệ, anh chỉ hỏi em một lần cuối cùng, em có muốn lấy anh không?”

“Em cũng chỉ nói một lần cuối cùng thôi.” Trong mắt tôi lộ vẻ phiền chán, từng chữ từng chữ nói: “Ti Cảnh, em không thích anh và càng không kết hôn với anh.”

Ti Cảnh quay lưng lại, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, im lặng.

Anh lại đang chạy trốn.

Trốn tránh câu nói kia của tôi.

"Anh thích em từ lâu rồi. Sau khi biết tin em cưới Phó Tư Lâm, nhưng anh ta lại giấu giếm mối quan hệ giữa hai người với người ngoài, anh đã hỏi em, em không hối hận, em nói không hối hận. Trước khi ra nước ngoài, anh đã nói với em rằng mình sẽ không kết hôn, anh sẽ đợi em, đợi em hối hận khi trở thành bà Phó, anh sẽ chờ ngày đó sẽ đến. “

Ti Cảnh bình tĩnh nói cho hết những tình cảm của anh: "Sau này từ miệng Ninh Hàng mà anh biết được em đã ly hôn. Anh cũng nghĩ về việc phải nhanh về nước tìm em, nhưng anh hai của em nói em không khóc, không quậy, cảm xúc rất không bình thường nên bảo anh về nước chọc tức em. Khi anh phái người điều tra tình hình trong nước của em, anh không chịu được nên đành trở về Trung Quốc, trong quán bar lại cố ý tiếp cận em, vì thế anh cũng biết thời biết thế. Tối ngày hôm sau chúng ta lại gặp lại nhau ở quán bar, cả tối em đều mặc kệ sự tồn tại của anh, sau đó anh cũng không dám tùy tiện đến gần em nữa.