Sống lại lần nữa, tôi đã quá rõ nhược điểm của mỗi người.
Mọi người sợ chết, Dina cũng thế.
Cô ta muốn gϊếŧ tôi, cho dù không chút tổn thương đến tôi, nhưng những lời nói từ trong miệng cô ta khiến tôi rất không thoải mái.
Con người tôi không phải người thích bắt nạt kẻ yếu, cũng không ngại sống chết.
Tâm lý Dina không bình thường, nhưng tâm lý tôi càng không bình thường hơn.
Mà biện pháp duy nhất để khắc chế một người phụ nữ đang mất lý trí, tôi cho rằng chỉ có một cách.
Cô ta điên.
Tôi đây sẽ càng điên hơn cô ta.
"Không phải cô muốn gϊếŧ tôi à?" Tôi điên cuồng nhấn chân ga, không nhanh không chậm nói: "Tôi có thể chết.
Nhưng tôi muốn tìm thêm người làm bạn, tôi chết một mình thì cô đơn quá.”
Tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh, Dina siết chặt dây an toàn đang thắt trước ngực, cơ thể cô ta hơi run run, đáy mắt đều là vẻ sợ hãi, lồ lộ hẳn ra ngoài, khóe mắt cô ta đỏ rực, nức nở nói: "Ninh Duệ, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi còn một đứa con gái chưa được một tuổi nữa, con bé còn nhỏ, cho nên tôi không thể chết được! Cô dừng xe lại, cô mau dừng xe lại đi!”
Phía trước là quốc lộ, tình hình giao thông cũng rất tốt, đi đến đường quốc lộ cũng không có nhiều xe, đường như thế này rất thích hợp để tăng nhanh tốc độ.
Xe như tia chớp, chạy nhanh như bay trên mặt đường.
"Cô nói..." Tôi nhìn vực biển bên trái ở con đường phía trước, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu xe của chúng ta lao xuống biển bởi vì chạy quá tốc độ, trong tình huống hai tay cô lại bị trói lại, cùng với tôi đang một lòng muốn chết, không thể giãy dụa, hai người chúng ta, ai sẽ chết trước đây?”
Cô ta ngạc nhiên một lúc lâu, sau đó mới phản ứng lại, tức giận nói: "Ninh Duệ, con điên này!”
Còn mấy trăm mét nữa, sẽ đến con đường xảy ra sự cố nhiều nhất, phía trước là hai khúc cua liên tiếp nhau. Còn có con đường bên cạnh bờ biển, vì sự tham nhũng và không chịu làm của chính phủ Philippines nên chỉ được trang bị vòng bảo hộ nhỏ bé, cho nên con đường này, phong cảnh rất đẹp nhưng tỷ lệ xảy ra tai nạn cũng rất cao.
Tôi đột nhiên đánh tay lái, tăng tốc, không chút kinh sợ đi qua vòng cua đầu tiên.
Sắc mặt Dina đã tái nhợt, bởi vì quá sợ hãi nên không ngừng thở hổn hển.
Khi sắp qua vòng cua thứ hai, cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta cũng xuất hiện một tia thả lỏng, rưng rưng mà cầu xin: "Tôi không muốn chết, Ninh Duệ, cô buông tha cho tôi đi có được không, cô lái xe như thế rất nguy hiểm, tôi tôi... tôi thấy sợ...”
Tôi không nhìn khóe mắt đầy sự sợ hãi và ngạc nhiên của cô ta, điên cuồng tăng tốc.
"Ninh Duệ, tôi xin lỗi, rất xin lỗi, là tôi đã làm sai rồi, tôi không muốn chết tôi không muốn chết!" Dina đưa hai tay lên che mặt, không ngừng khóc lóc cầu xin: "Tôi chỉ muốn gϊếŧ cô, là hận thù đã che mắt tôi, tôi chỉ là không cam lòng! Tôi không cam lòng với hôn nhân của mình, khi thấy nó xuất hiện nguy cơ tan vỡ, tôi chỉ muốn A Lâm trở về bên cạnh mình mà thôi, không còn gì cả...”
Trong tiếng hét chói tai của Dina, chiếc xe từ từ dừng lại.
Tôi dừng xe lại, kéo Dina ra khỏi vị trí phó lái, lại cố ý đạp cô ta một cái, cô ta bỗng đứng không vững, khuôn mặt đập xuống mấy mẩu đá vụn dưới đường, vẽ ra một vết thương rất dài.
Tôi ngồi xổm xuống khẽ nhíu mày, nhìn thấy miệng vết thương kia, không hề cảm thấy áy náy, thậm chí cảm thấy miệng vết thương còn chưa đủ sâu.
Tôi không phải người tốt nghiệp trường thánh mẫu, đối với một người muốn gϊếŧ mình, thì cần gì phải cảm thấy áy náy chứ.
"Đau không?" Tôi ngồi xổm, cúi người xuống, dùng sức bóp lấy cằm của Dina hỏi.
Dina đã hoàn toàn bị tôi dọa sợ rồi, nước mắt cứ từng giọt từng giọt chảy xuống, cô ta điên cuồng lắc đầu: "Không đau không đau.”
Tôi cảm thấy cô ta khóc khiến người ta rất đau lòng, nhưng lúc này tôi lại không có tâm trạng để thương hoa tiếc ngọc: "Thế vì sao lại phái người đến hủy dung của tôi?”
Dina phủ nhận theo bản năng: "Không, không phải tôi...”
Tôi lấy súng ra, để ở vị trí huyệt thái dương của cô ta: "Phụ nữ thích nói dối, không đáng yêu chút nào cả.”
Cô ta vẫn không dám thừa nhận, nhỏ giọng nói: "Tôi không có, thật sự, không phải tôi.”
"Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nói thật đi." Tôi ghé sát vào cô ta: "Cơ hội chỉ có một lần, cô biết trân trọng hay không là chuyện của cô. Nếu cô thật sự chọc tôi nổi điên lên, tôi ném thẳng cô xuống biển cho có ăn đấy.”
Dina nhìn thấy tôi không phải nói đùa, súng còn đang trên người cô ta, cô ta cũng không dám giãy dụa nữa, cuối cùng khóc lóc thừa nhận hành vi phạm tội của mình: "Là tôi là tôi là tôi... Là tôi làm." Cô ta không có dũng khí đối diện với tôi, nhắm mắt lại: "Cô sẽ gϊếŧ tôi sao?”
Tôi trả ngược vấn đề này lại cho cô ta: "Cô thấy sao?”
Cô ta xem thường nói: "Tôi thấy cô sẽ.”
Tôi nghe xong câu trả lời của cô ta, nhịn không được cười nói: "Cô thật sự hiểu tôi quá.”
Dina cầu xin nói: "Tôi là mẹ, con của tôi còn nhỏ, tôi không thể chết được!”
Lấy con ra làm lý do, âm mưu cầu xin tha thứ, thật ra Dina cũng không có Bạch Liên Hoa như thế, cô ta cũng là một người có tâm cơ.
Tôi bật cười hỏi cô ta: "Cô có biết tôi ghét nhất cái gì không?" Tôi nói với cô ta: "Tôi ghét nhất là người tự lừa mình dối người.”
Dina nói xạo: "Tôi không có lừa mình dối người!”
"Cô ngu ngốc, ác độc." Tôi nắm tóc của cô ta, kéo cô ta đến con đường gần biển, lấy súng chĩa vào gáy của cô ta, ép cô ta nhìn thẳng vào biển cả mênh mông phía trước: "Tôi thấy lòng dạ của cô cũng giống như biển vậy, sâu không lường được.”
"Cô muốn làm gì!”
"Gϊếŧ cô, sau đó đẩy xác cô xuống, cá ăn. Dina, quyền sở hữu cô, thứ thuộc về cô, chính là biển cả thâm sâu, mờ mịt.”
Dina đỏ mắt, thậm chí cũng không biết là lời nào của cô ta đã chọc đến tôi: "Ninh Duệ nghe tôi giải thích đã, tôi sẽ giải thích với cô! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"Tôi từ từ vạch trần cô ta: "Thật ra, hôm nay ở kho chứa hàng cô vẫn luôn diễn trò, ý đồ của cô là muốn làm hại tôi, khiến tôi nghĩ cô là một người mắc chứng uất ức sau sinh, muốn tôi thả lỏng đề phòng với cô. Nhưng cô không ngờ, tôi của bây giờ không có tâm lý đồng tình, tôi sẽ không vì cô bị gì đó mà sinh ra tâm lý đồng tình, cũng sẽ không thương hại cô, lại càng không thả lòng đề phòng với cô.”