Ninh Hàng xuất viện sau hai tuần nhập viện.
Sau khi xuất viện, anh chàng này không nghe theo chỉ định của bác sĩ, không chịu ở nhà dưỡng sức mà đòi ra ngoài đi chơi.
Vết sẹo do phẫu thuật vừa phải, anh ấy sẽ quên ngay cơn đau.
Anh ấy ra ngoài đi chơi thì ra ngoài đi chơi đi, nửa đêm lại còn uống say, làm loạn đến hai giờ sáng tôi phải rời khỏi chiếc giường ấm áp đến quán bar đón anh ấy.
Mẹ!
Trên đường đến đón Ninh Hàng ở quán bar, tôi bị một chiếc Land rover tông vào phía sau khi đang chờ đèn giao thông.
Tối nay tôi rất vội ra khỏi nhà, nên tôi chỉ tùy tiện chọn một chiếc xe để lái đi, dù sao trong ga ra của nhà họ Ninh cũng có hơn một hai chiếc, va chạm vào phía sau cũng không thành vấn đề, bởi vì tôi đang vội vàng muốn đi đón con quỷ say rượu đến nửa sống nửa chết kia, tôi cũng không muốn xuống xe để truy cứu bất cứ thứ gì.
Trong chiếc Land rover đang đậu phía sau tôi, một người đàn ông bước xuống ghế lái, có lẽ anh ta muốn xuống xe và định bàn bạc bồi thường với tôi, nhưng tôi đang vội.
Khi đèn xanh bật lên, tôi nhấn ga và bỏ lại người đàn ông đang mê man phía sau.
Năm phút sau, tôi chạy nhanh đến phòng riêng của quán bar và nhìn thấy một cảnh tượng kịch tính.
Ninh Hàng nhắm mắt dựa lưng vào sô pha tựa như đang ngủ say, nhưng tay phải của anh ấy nắm chặt tay một người phụ nữ, cho dù những người khác có mặt cố gắng thế nào cũng không thể bẻ tay anh ấy ra.
Tôi gật đầu chào Lục Tri Hàn: “Anh Lục.”
Ngay khi Lục Tri Hàn nhìn thấy tôi, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh: “Tiểu Duệ đến rồi, mau đưa anh trai em đi đi.” Anh ta chỉ vào Ninh Hàng và người phụ nữ cách đó không xa, bất lực nói: “Anh trai em uống nhiều rượu quá, bọn anh định đưa cậu ấy về nhà thì vừa bước đến cửa phòng riêng, cô gái này cũng tình cờ đi ngang qua phòng riêng của bọn anh, cậu ấy nhìn thấy người liền nắm tay cô gái này không chịu buông, đang chơi trò lưu manh kìa.”
Lục Tri Hàn gọi bố của Ninh Duệ là bác, anh ta lớn hơn tôi và bằng tuổi Ninh Hàng, vì vậy tôi bỏ qua chữ “họ” kia, gọi anh ta là anh Lục.
Trong phòng riêng, ngoài Lục Tri Hàn, Ti Cảnh cũng ở đó, còn có hai người đàn ông khác, một người tên là Hứa Duy Sinh và một người tên là Dật Dã, tôi cũng khẽ gật đầu với họ: “Anh Ti, anh Hứa, anh Dật.”
Anh Ti.
Nghe thấy xưng hô này, một tia không hài lòng thoáng qua trên mặt Ti Cảnh, nhưng ngay sau đó, sự không hài lòng đã biến mất dưới sự lạnh lùng trên khuôn mặt anh.
Bốn người họ, ngoại trừ Ti Cảnh đã trở về nước từ nửa năm trước, ba người còn lại đều là những người bạn sắt đá nhất của Ninh Hàng, trước đây tôi đã từng nhìn thấy họ trong quán rượu của nhóm Ninh Hàng.
Trong thời gian Ninh Hàng nhập viện, Lục Tri Hàn và Hứa Duy Sinh đang ở nước ngoài, còn Dật Dã đang giải quyết công việc ở Hồng Kông, vì vậy khi Ninh Hàng vừa được xuất viện, anh ấy đã gọi điện cho ba người bọn họ mấy lần trong một ngày chỉ trích ba người bọn họ không tử tế, anh ấy nằm viện cũng không đến thăm bệnh.
Không sai, những ngày gần đây, sau khi mấy người Lục Tri Hàn lần lượt trở về thành phố Nam, đã bị Ninh Hàng bắt đi uống rượu cùng anh ấy.
Sau khi chào hỏi mọi người trong phòng riêng, tôi cố gắng bước tới và kéo tay cô gái ra khỏi lòng bàn tay Ninh Hàng.
Nhưng với sức lực của Ninh Hàng thì ngay cả một kẻ to lớn như Lục Tri Hàn cũng không thể làm gì được, dù tôi có giằng co kéo mạnh cỡ nào cũng không thể tách bàn tay của anh ấy ra. Bàn tay của anh ấy vững chắc như thể nó được hàn vào cổ tay của cô gái.
Tôi gọi Ninh Hàng anh hai ba lần, nhưng anh ấy không đáp lại.
Người phụ nữ kia vẫn luôn ngồi bên cạnh anh ấy, cúi đầu.
Tôi đã cố hết sức, nhưng dù có kéo thế nào cũng không kéo được tay Ninh Hàng ra, thậm chí ngay cả móng tay của tôi cũng vô tình làm xước mu bàn tay của người phụ nữ, để lại một vết đỏ dài: “Xin lỗi.”
Sau khi nghe lời xin lỗi của tôi, cô ấy nhìn lên và cười với tôi: “Không sao đâu.”
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, tôi sửng sốt một chút, sau đó tôi từ bỏ tách hai bàn tay đang bị Ninh Hàng chi phối ra, đan chặt mười ngón tay vào nhau, bước nhanh ra khỏi phòng riêng gọi điện thoại.
Năm phút sau, xử lý xong mọi chuyện, tôi đi vào phòng riêng, ghé tai Ninh Hàng nói một câu.
Sau đó, một cảnh gay cấn hơn đã xảy ra, Ninh Hàng chủ động buông tay người phụ nữ kia ra.
Thấy vậy, người phụ nữ kia lập tức đứng dậy bỏ đi, nhưng tôi nhanh chóng chặn hướng đi của cô ấy, ánh mắt tôi rơi vào khuôn mặt cô ấy, xác định lại khuôn mặt của cô ấy một lần nữa: “Cô gái này, cho tôi xin lỗi vì hành vi lỗ mãng của anh trai tôi.”
Cô ấy cười nhẹ: “Không sao đâu.”
Cô ấy tránh tôi và bước ra phía cửa.
Sau khi cô ấy đi, bốn gương mặt chứa đầy nghi hoặc trong phòng riêng đồng loạt nhìn tôi.
Dật Dã tò mò nói: “Tiểu Duệ, em đã nói gì với anh trai của em vậy, sao cậu ấy nghe xong liền ngoan ngoãn buông tay ra.”
Tôi chớp chớp mắt tỏ vẻ không thể nói: “Đây là bí mật.”
Hứa Duy Sinh cầm ly lên nhấp một ngụm: “Tôi nghĩ hẳn là em ấy dùng anh cả để ép anh hai.”
Dật Dã: “Ừ nhỉ, tại sao tôi lại không nghĩ ra điều này, khi anh Tuần dạy cho em trai và em gái của mình một bài học, anh ấy giống như Đường Tăng vậy. Một khi anh ấy mở miệng thì sẽ có thể nói được, A Hàng sợ anh ấy nhất.”
Lục Tri Hàn còn nói đùa: “Nghe nói gia tộc lớn có rất nhiều chuyện, nhưng nhà họ Ninh là ngoại lệ. Đừng nói đến chuyện tranh giành gia nghiệp, tôi thấy A Hàng và Tiểu Duệ khá vui vẻ khi không cần phải quản lý tập đoàn nhà họ Ninh.”
Nhắc đến người anh cả độc thân kia, tôi cũng hào hứng: “Các anh, các anh có ứng viên nào thích hợp không? Em thấy anh cả ngày nào cũng bận việc công ty nên muốn giới thiệu cho anh ấy một người bạn gái.”
Lục Tri Hàn: “Đừng loạn.”
Hứa Duy Sinh: “Đừng làm loạn.”
Dật Dã: “Đừng đùa với cái chết.”
Tôi: “Đồ nhát gan, sao các anh lại sợ anh ấy như vậy.”
Ba người họ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không sợ anh ấy sao?”
Tôi: “Các anh thấy em giống một người sợ anh ấy?”
Ba người bọn họ nhất trí gật đầu: “Cực kỳ giống.”
Được rồi, tôi hơi sợ anh ấy, nhưng chỉ là một chút thôi...
Từ lúc bước vào phòng riêng, tôi đã cảm thấy khí tràng của Ti Cảnh hơi trầm xuống, nhưng tôi không muốn để ý đến chuyện đã xảy ra với anh, khi tôi nói chuyện với đám người Lục Tri Hàn, anh cũng không phát ra tiếng động, cảm giác tồn tại của anh rất thấp.
Không lâu sau, có người đứng ngoài phòng riêng gõ cửa: “Cô chủ.” Là vệ sĩ ở nhà.
Tôi để hai người họ trực tiếp đi vào, một người trong số họ đã vào xe đợi Ninh Hàng.
Sau đó, tôi cũng đứng dậy chào tạm biệt mấy người Lục Tri Hàn: “Các anh, em đi trước đây.”
Dật Dã cười nói: “Đi đi, đi đi.”
Lục Tri Hàn và Hứa Duy Sinh đồng thời nói: “Đi đường phải cẩn thận.”
Ti Cảnh cầm ly rượu cụng ly với Hứa Duy Sinh, anh vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của tôi, cụp mắt xuống, cảm xúc trong mắt đang thay đổi.
Gọi người khác đều là anh (ca ca), đến lúc gọi anh lại là anh Ti (Ti tiên sinh).