Tiếp thu xong đoạn ký ức này, Ngọc Đào ngạc nhiên đến nỗi xém chút nữa nhảy dựng từ trên giường xuống.
Cô là đệ nhất hồ ly tinh ở Yêu giới, không chỉ có gương mặt xinh đẹp truyện trần mà còn có thân hình nóng bỏng vạn người mê, từ trước đến nay đều là cô nói cái gì thì chính là cái đó, hiện tại thế mà mượn xác hoàn hồn sống lại trong thân phận của nữ phụ Ngọc Đào chuyên bị nữ chủ điều khiển?
Nếu không phải người đàn ông trước mắt cố gắng cứu lấy tấm thân này, có khi cô thật sự xong đời rồi.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại được, Ngọc Đào thật sự không muốn chết thêm lần nữa, cô ngước mắt trả lời đối phương: “Đau đầu, ngực cũng rất đau, tôi...Có thể sẽ chết phải không?”
Lục Vân Dương đối diện với đôi mắt đen của cô gái, cặp mắt hoa đào hơi hếch lên mang theo chút sương mù ở phía dưới, như mây khói sau cơn mưa ở khe núi, dáng vẻ cực kì đáng thương.
“Cô sẽ không chết đâu.” Anh nói xong liền dời mắt qua vệt hồng chói mắt ở ngay cổ cô: “Chỉ cần đừng làm ba cái việc ngốc nghếch như vậy nữa là được.”
Hàng mi dài của cô nhẹ nhàng rũ xuống, người này sao vậy nhỉ, không chỉ nói chuyện thô lỗ với cô, dường như trong giọng nói còn có chút thành kiến?
“Hiện tại Ngọc Đào đỡ hơn chưa?” Người đàn ông phía sau đi lên trước hỏi Lục Vân Dương: “Chúng ta có cần làm sơ cứu cho nó nữa hay không?”
“Tỉnh lại thì sẽ không có việc gì, chú thím cũng đừng quá lo lắng.” Lục Vân Dương vừa đáp lời vừa tự thu dọn đồ đạc của mình, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái ở trên giường: “Cháu sẽ kê cho cô ấy một ít thuốc tăng cường sinh lực, lại nằm nghỉ ngơi hai ngày nữa là được.”
Ngọc Đào còn chưa nói chuyện với anh được hai câu mà đối phương đã chuẩn bị rời đi, cô theo bản năng vươn tay ra giữ chặt cánh tay Lục Vân Dương: “Nhưng tôi vẫn chưa khỏi hẳn mà, tôi thấy mình vẫn còn khó thở, đầu cũng rất đau, hay là anh ở lại khám tiếp cho tôi đi.”