“Ngày mai, chúng ta phải đến gặp mặt các nhân thú khác. Đã đến lúc cho họ em biết, em là ai rồi?”
Cậu âm thầm cười nhạt, tộc nhân thú xưa nay đã là của cậu. Ngôi vương của nhân thú thuộc về cậu, có ai mà không biết qua cậu. Nhưng chuyện anh lo lắng đều bằng thừa cả thôi.
“Không muốn đến chỗ đông người.” Cậu giả vờ vịt
Anh cười ấm áp, xoa xoa đầu cậu an ủi.
“Không được trốn tránh”
Lâu nay, nếp sống sinh hoạt cũng đã thành quen. Cả hai lên thư phòng đọc sách, anh đọc cậu nghe. Giản dị và hạnh phúc.
“Ở một ngôi làng nhỏ nọ, có một nam nhân yêu mù quáng phải yêu tinh. Nó độc ác, hung dữ và phá hoại cả ngôi làng của họ. Sở dĩ, người nam nhân yêu say đắm yêu tinh như vậy là do yêu tinh bảo bọc và đối xử với nam nhân rất tốt. Có lần, nam nhân rơi xuống vách núi thì nó liều mình cứu anh, dù bị thương nhưng vẫn không kêu ca một lời nào. Yêu tinh lúc đầu sống xen lẫn vào người dân trong ngôi làng gây ra bao cái chết tang thương, đến lúc phát hiện ra hành động của nó, anh đã yêu nó mất rồi. Anh đau đớn, dặn vặt vì cho rằng mình đã làm hại dân làng khi giữ yêu tinh bên cạnh. Nhưng rồi mọi chuyện đã tệ hại hơn, yêu tinh đã lợi dụng cả anh. Cuối cùng, ngồi làng ấy trở thành một đống tro tàn, ngay cả anh cũng biến mất vào hư không.”
Anh gấp quyển sách lại, chợt nhìn “con sói” đang ngủ say trên chân mình, lẳng lặng cười ngượng ngùng. Anh có chút đồng cảm với người trong câu chuyện, không hiểu sao anh lại cảm thấy đau lòng nhỉ, đau lòng cho chính bản thân anh.
Do giọng đọc êm ả của anh dừng lại, cậu như thiếu thốn.
“Sao anh không đọc nữa?” Mặt cậu dụi dụi trên chân anh
“Anh hơi mệt...”
Cậu không nể nang gì, cắn một phát ở cổ anh, hút ra từng ngụm máu. Anh nằm bất động, mắt hướng lên trần nhà cam chịu. Sao như bị lợi dụng vậy???
Cậu mắt sáng lên vì hưởng thụ những ngụm máu tươi ngon, cảm thụ từng vị ngọt của nó. Cậu đâu rãnh rỗi để chú tâm đến những biểu cảm buồn tủi của anh, cơ bản chẳng đáng để cậu để tâm. Cơ thể anh toàn vết cắn, vết mới chồng khít lên vết cũ, trông đáng thương lắm rồi.
“Anh đừng khóc...” Cậu giấu đi sự vui vẻ nói
Anh sững người, anh có khóc thành tiếng bao giờ? Dựa vào đâu cậu bảo anh khóc? Anh chết đứng trong tích tắc.
“Đừng khóc, mặc dù mùi nước mắt rất thơm nhưng em rất đau lòng.”
Câu nói đó có thể xua tan cái nghi ngờ từ anh. Thật không may làm rõ ra bản chất biến thái và tính cách quái dị của cậu. Thứ quan tâm duy nhất là thể xác.
Doãn Thần uống từng ngụm máu tươi, do phấn khích quá nên đã biến thành chú sói mập. Cậu biến thành sói làm anh bất giác lửng lơ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh đã quên mất cậu là nhân thú, khác xa với loài người.
Cậu trong hình dạng sói mập khiến anh dễ chịu phần nào, không e dè với cậu. Sói mập ở trong lòng anh say giấc nồng, anh ôm chặt nó rồi khép mi mắt lại.
Anh muốn xem cuộc sống hiện tại là một giấc mơ để anh mãi mãi chìm đắm trong nó.
***
“Đến nơi rồi...” Ôn Mặc bảo
Theo như lời hẹn, Ôn Mặc đưa cậu và anh đến lâu đài Harris-nơi gặp mặt các tộc thú nhân. Xung quanh đây đều một màu u tối, hắc ám của mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang mũi, cảm giác này anh vẫn chưa thích nghi được.
Không như lần trước, lần này không tổ chức yến tiệc. Mọi thú nhân tụ hội vào điện Hila, hôm nay là lễ nhậm chức nên ai nấy đến đông đủ.
Sự tình trong tộc nhân thú Doãn Thần nắm trong bàn tay, xá gì tinh lực của cậu là mạnh nhất và không ai không nể cậu. Bố cậu đã đặt liên kết giữa cậu với ông, khi gặp nạn thì cư nhiên tinh lực của ông sẽ truyền hết vào người cậu. Buổi lễ hôm nay tổ chức chỉ nhằm mục đích lừa bịp Tinh Hàm!!!
Sau khi nhậm chức, Doãn Thần với khí chất cao ngạo còn tay thì bận ôm anh bên người. Sự chú ý của cậu luôn hướng về anh, mọi người đủ hiểu “ma lực linh khí” này được cậu quá sủng ái.
Cậu đang giữ anh, đồng thời đe dọa các nhân thú khác đang có ý với anh.
“Phía đông vườn địa đàng, các ngươi đã giải quyết ổn thỏa cả chứ?” Doãn Thần thờ ơ hỏi
Một vị trưởng lão bước ra, kính cẩn cúi người.
“Tạm thời đã yên ắng...”
Người đó, Thẩm Lục là ba Thẩm Lăng, nói ra cũng là nhạc phụ tương lai của Doãn Thần. Lão ta là 3 phần khinh bỉ 7 phần kinh sợ Doãn Thần.
“Được rồi, lui đi.” Doãn Thần nói chuyện cũng chẳng tí kính nể
Không khí ngột ngạt thiếu thốn oxi khiến Tinh Hàm chẳng mấy thoải mái. Anh vô tình dịch người tìm khoảng không cho bản thân.
“Ngồi yên” Doãn Thần bá đạo
Giọng cậu đanh như thép, khiến vị trưởng bối đang trình bày ý kiến như chết đứng. Rồi bỗng chốc, không khí như thứ vật chất nặng nề đè lên vai từng cá thể có mặt ở đó. Ôn Mặc thấy thế thì đứng ra.
“Tạm thời kết thúc ở đây. Các nghi thức đã chuẩn bị xong, các ngươi cứ từ từ tiến hành.”
“Ngài có cần về phòng nghỉ ngơi?” Ôn Mặc xoay sang hỏi
Doãn Thần trang nhã gật đầu một cái, rồi hùng hằn nắm chặt cổ tay Tinh Hàm. Khuôn mặt đen xì của cậu làm anh chợt thoái lui, không tranh cãi với cậu.
Trong căn phòng rộng đến lạnh lẽo, Tinh Hàm bị đuổi ra ngoài còn Ôn Mặc ở lại bên trong.
“Lão Thẩm Lục kia nói sự thật chứ?” Doãn Thần nghiêm mặt
“Lão nói dối. Tôi đã nghe ngóng, lão với tộc Huyễn Thừa đang thông đồng.” (Tộc Huyễn Thừa phía đông vườn địa đàng)
“Khá đó, cử gián điệp đến chỗ bọn chúng.”
“Tôi rõ rồi ạ.”
“Bảo bối đâu?”
“Hả? Ý ngài là “ma lực linh khí”?”
Cậu ừ một cái, bảo Ôn Mặc sau này nhất định gọi là ngài Hứa.
“Xong chuyện rồi sao?” Thanh âm mềm mềm, như đang dỗ dành cậu vậy, Tinh Hàm bước vào
Mùi hương hoa hồng thân quen tỏa ra như thường lệ, cậu không khỏi rần rần trong người. Trong tâm cậu đang chứa chấp mấy loại suy nghĩ, không biết ở ngoài anh có bị tên nhân sói nào quyến rũ???
Nhìn thấy cậu như vậy, anh lại lầm tưởng cậu vẫn giận chuyện lúc nãy. Anh biết cậu cứng đầu, thích chiếm hữu anh nên tự nguyện nhận lỗi về bản thân.
“Lúc nãy do không thoải mái...Anh nhận sai.” Anh ngập ngừng không thôi
Cậu không nghĩ anh sẽ chủ động nhận sai, chủ động vì cậu mà để ý hành động. Cậu có chút tận hưởng.
“Lại đây, cho ôm một cái.”
“Dễ dỗ vậy sao?” Anh nghĩ thầm, cười trộm
Tình cảnh anh rồi lên đùi cậu, không ám muội cũng ra ám muội. Tay cậu thủng thẳng nắm lấy cái eo mảnh sáu bụng khuôn đúc, cạ cạ sóng mũi vào anh như chú cún muốn cưng chiều.
Anh cũng hưởng ứng dịu dàng vòng tay qua cổ cậu, chủ động khóa môi cậu bằng cơ môi ngọt ngào mà gợi cảm. Cậu dùng lực ép anh xuống giường, anh như chú chim ngây thơ bị sập bẫy bác thợ săn.
“Đằng đó à...”Doãn Thần nhỏ giọng thủ thỉ
Hai chữ này không sến sẩm như “bảo bối”, “đằng đó” thể hiện sự chuyển mình trong quan hệ giữa cậu và anh. Mà đó là sự chiếm hữu ở đẳng cấp cao hơn. Đằng đó là đằng đó của tôi!!!
“Sao vậy?” Nhịp thở của anh còn gấp rút
“Em nhớ anh...”
Cậu dùng ánh mắt của một kẻ si tình nhìn anh, một cách chậm rãi và từ tốn. Lén lút đem hết nhân ảnh của anh thu vào mắt, suy tình mà bị lụy.
“Mắt em nhìn thấy rõ...” Một câu nói đầy ngụ ý của anh
Anh biết, mắt cậu đã khỏi rồi. Anh biết cậu vẫn nhớ những kí ức giữa hai người bọn họ. Anh biết, cậu đang diễn trò trước mặt anh. Chỉ là anh bỏ qua.
Cậu sợ hãi ôm chặt lấy anh, biết bản thân bị lộ tẩy.
“Đằng đó...đằng đó, em...em.”
_To be continued_