“Nãy giờ “đằng đó” đã đi đâu?” Cậu đã biết rõ mồn một nhưng vẫn cố hỏi
Tinh Hàm đứng đối diện cậu, cố gắng hiểu thấu được biểu cảm trên gương mặt kia. Cậu có chút không đành lòng, cảm giác bị phản bội xâm lấn đến.
“Tại sao?” Tiếng của cậu giận mà thét lớn chói tay
Anh khá sửng sốt nhưng rồi cũng lạnh mặt đáp.
“Tôi đã làm gì nào?” Anh buộc miệng đáp lại
Cậu cười cay đắng, điều muốn xác nhận cũng xác nhận được rồi.
Cách nói năng của cậu nghe vô cùng khác với lúc sáng. Anh cứ tưởng là do đầu óc cậu có vấn đề. Nhưng không phải vậy, năng lực các giác quan của cậu cải thiện mới là nguyên nhân. Chuyện xấu làm sau lưng cậu thật ra là làm ngay trước mặt cậu.
Anh chối ngay lập tức.
“Anh thật ra thấy mắt em bị thương nên mới giả câm. Anh sợ em bị tủi thân...” Lý do bịa ra trong vòng 5 giây
“Thật sao?”
“Là thật” Anh đáp lấy đáp để
Anh ỷ lại, dựa vào người cậu. Cậu vẫn đứng ngơ ra, hai tay định ôm lấy anh nhưng rồi dừng lại.
“Bà chủ sẽ không đến chỗ chúng ta nữa. Bà ấy bảo với anh như thế.”
Cậu nghe anh nói nhưng chẳng phản hồi. Có lẽ là cậu biết, biết hết tất cả nhưng cậu buông xuôi không truy cứu. Bản thân cậu chẳng nhớ được gì về quá khứ, con mắt thì mù lòa, tương lai phía trước thì đen kịt. Dù cậu có muốn hay không muốn, dùng lý trí hay con tim thì vẫn quyết định giữ im lặng. Cái im lặng này không phải vì bao che, mà nó là cả niềm tin của cậu đặt người anh.
“Muốn lợi dụng tôi thì cứ lợi dụng đi.” Nội tâm cậu nói, không ai nghe
Anh là người đầu tiên đối xử tốt với cậu từ khi đặt chân đến nơi này. Cậu vừa ý tất cả mọi thứ về anh. Vậy mà, anh lừa cậu khi giả câm, khi giết đi người mẹ của cậu và lừa luôn tình cảm của cậu chăng! Cậu vừa vặn không quan tâm đến những điều đó...
“Dìu em lại giường”
Anh đã nhận ra những trạng thái tâm lý khác nhau biểu hiện trên khuôn mặt cậu, nhưng nhẹ dạ cho qua.
Trên chiếc giường cỡ lớn thiết kế theo phong cách cổ điển, chăn làm bằng nhung mềm mại, hoa văn cơ bản vẫn sang trọng. Cậu nằm ngay ngắn, duy trì nhịp thở đều đặn. Anh ngồi ngay bên đầu giường đợi đến khi cậu rơi vào giấc ngủ mới rời đi.
“Thu dọn xong cả rồi.” Tinh Hàm có ý khen ngợi Ôn Mặc
“Xong rồi...” Ôn Mặc cười mỉa rồi ôm eo Tinh Hàm
“Đừng có quá phận.” Tinh Hàm hất người, tránh né Ôn Mặc
Tinh Hàm bước đến cửa sổ, đưa mắt về phía khu vườn mà thở dài.
“Đầu óc của Doãn Thần là do thuốc mà phát sinh. Chỉ một chấn thương nhẹ, em ấy cơ bản không thể đánh mất trí nhớ.”
“Điều tra tương đối tốt đấy. Trong suốt thời gian nằm viện, Diệp Trân đã bơm một loại thuốc an thần loại nặng vào dịch nước biển của Doãn Thần. Ngày dài tháng rộng, tác dụng phụ của thuốc phát tác là chuyện dễ hiểu.” Ôn Mặc nói
“Tạm thời mọi chuyện của tộc nhân thú giao do cậu xử lý.” Tinh Hàm tỏ ý nhờ cậy
“Chuyện nhỏ, tôi chỉ cần Thẩm Lăng.”
Cuộc giao dịch có lợi cho hai bên. Ôn Mặc muốn Thẩm Lăng, Tinh Hàm giữ Doãn Thần. Hai người bọn họ hợp sức thì cái đính ước quái gở kia sẽ sớm tiêu tan.
Ôn Mặc trở về, trong lâu đài rộng lớn này chỉ còn duy nhất anh và cậu.
Anh mở cửa phòng dáng vẻ cậu say sưa ngủ vẫn y nguyên trước Tính ra việc cậu quên đi mọi thứ cũng tốt. Anh có dịp nhìn thấy một Doãn Thần trong sáng như trước đây, dựa dẫm vào anh như một đứa trẻ. Hình ảnh cậu mưu mô, cam hận anh, trả thù anh rồi lại yêu anh mà chiếm hữu anh, tất cả những điều đó từng khiến anh sợ hãi. Nhưng, anh hiểu rồi. Anh hiểu tại sao cậu lại như thế. Chẳng qua là cậu yêu anh quá mức, yêu hơn chính bản thân cậu.
Anh cũng muốn yêu cậu như cách cậu yêu anh. Tạm thời giam cầm cậu, không để cậu chịu mất mát gì nữa. Cậu đã mất đi đôi mắt rồi, anh phải thương cậu...
“Đã ngủ rất lâu rồi...” Anh lay người cậu
Chưa kịp dứt lời, anh trượt chân rồi bị kéo vào lòng cậu. Cảm giác ấm áp của anh truyền đến cậu, mùi hương ở hỏm cổ truyền đến cậu. Cảnh tượng rất giống nhiều năm về trước làm đại não tự động tái hiện mà đầu nhức ong ong. Đầu cậu như bị búa gỗ đập vào tứ phía, muốn vỡ ra.
“Gừ...chết tiệt...đau quá.” Cậu giẫy giụa, trực tiếp rơi xuống đất
Tinh Hàm giật nảy người vì hành động của Doãn Thần.
“Tiểu Thần, em bị làm sao vậy?”
Cậu nghe ra giọng lo lắng bên tai nên cắng răng chịu đựng. Mặt nhăn mày nhó khổ sở tự cam chịu.
“Không sao, không sao...”
Anh khủng khoảng chỉ biết ôm lấy cậu, không biết có thể xoa dịu sự đau đớn của cậu bao nhiêu. Nhưng chắc rằng, giờ phút này, anh không hối tiếc khi giết đi người làm hại cậu.
Trong đau đớn, lý trí hoàn toàn bị tê liệt. Anh ôm cậu khiến khoái cảm và đau đớn đan xen lẫn nhau. Tay cậu mất khống chế mà xé toang y phục của anh, hương thơm từng tấc thịt của anh bồi vào mũi cậu. Cậu biết cậu cần gì rồi!!!
“Tiểu Thần, em định làm gì?”
Anh không bỏ chạy mà ngược lại chấp thuận theo cậu. Răng nanh của cậu hiện ra bất ngờ. Nó găm sâu và da thịt anh, thông qua đó cậu uống máu anh. Nơi giao nhau giữa cổ và vai, cậu điên cuồng cuống hết máu ở đó.
“Nếu điều này khiến em đỡ đau thì mau làm tiếp đi.”
Anh không màng mặt mũi nữa, chỉ cần cậu muốn anh đều thuận theo.
Giọng thủ thỉ vì cậu mà nguyện ý bị đau, cơ thể cậu càng phấn khích khôn nguôi. Đau đớn, khoái cảm cộng với một sự loạn trí. Cậu vật anh ở trên giường điên cuồng và mãnh liệt.
Một dã thú tham lam. Vô số lần cùng anh giao hợp đỉnh điểm, vô số lần ép anh hưởng ứng cậu, vô số khoảnh khắc gặm môi anh trong miệng, vô số lần để lại “chất yêu” đó bên trong anh. Hơn nữa, chỗ nào trên người anh đều không thương tiếc bị hút máu. Cậu uống máu anh như uống một cốc sirô ngọt ngào, yêu thích mà nuốt hết vào.
“Ừm...dừng lại, không nỗi nữa.”
Anh suy kiệt năng lượng, ngất đi đáng thương.
Anh là thuốc của cậu nên cậu dùng xong rồi thì khỏi bệnh ngay. Tỉnh táo mới biết bản thân đã làm ra cớ sự gì. Căn phòng trở nên yên tĩnh, không ra một tiếng động đậy nào của anh.
“Em xin lỗi...” Cậu chậm trễ hối lỗi
Cậu năm nay 25 tuổi nhưng tính tuổi của nhân sói thì chỉ là một em bé. Em bé thì sao? Đây là tuổi ăn tuổi lớn mà. Cậu ăn sạch, uống sạch anh rồi.
Cậu cứ như thế này thì anh còn thương cậu nỗi không?
_To be continued_