Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 68: Đến lúc bà phải trả giá

"Ở bên cạnh "đằng đó" thật tốt..."

Cậu thong thả ôm lấy cơ thể săn chắc mà mềm mại kia, cảm giác như trước từng rất nhiều lần chạm vào nhưng bây giờ cậu một chút cũng không nhớ gì về trước kia, cảm giác cậu bây giờ thật thất bại.

Đột ngột

“Cốc cốc” Âm thanh gõ cửa

“Doãn Thần, con mau chóng sửa soạn, hôm nay có việc quan trọng”

“Con biết rồi” Doãn Thần đáp lạnh giọng, tay cậu luồn vào tóc mềm của người kia xoa xoa.

Cậu lề mề đi phòng vệ sinh rồi bước ra mặc bộ đồ nào đó của đám người hầu để sẵn, trước khi ra ngoài còn nói thỏ thẻ vào tay người kia vài câu tạm biệt rồi mới chịu đi.

Doãn Thần xuống nhà, dưới nhà có Diệp Trân và Thẩm Lăng ở đó.

“Con tới đây ngồi” Diệp Trân cố làm bộ vẻ bình thản nhất, vì nhìn thấy cậu vẫn một mực ôn nhu với anh, trong lòng đặc biệt không vui

“Vâng”

“Mẹ và Thẩm Lăng đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi, thứ hai tuần sau hai con sẽ tổ chức đám cưới, con cảm thấy như thế nào, có vấn đề gì chứ?” Giọng bà chậm chậm vui vẻ như đạt được mục đích, định sẵn cậu sẽ tuân theo

“Con không có vấn đề gì” Cậu vô cảm đáp

“Ha...ha vậy tốt rồi, đúng không Thẩm Lăng?” Bà ta cười tươi như hoa

“Dạ” Mặt y tươi rói, mục đích ấp ủ sắp được hoàn thành

Sau cuộc nói chuyện nhạt nhẽo kết thúc, bữa sáng được dọn lên. Cậu ăn nhẹ thì đi tìm anh.

Doãn Thần lên phòng tìm ‘đằng đó’, cậu quơ quơ tay trên giường để tìm nhưng không thấy đâu, mùi hương cũng chẳng còn, cậu đành ở yên một mình. Cậu mù mà, nên vì mù mà cậu chẳng thể làm những gì mình muốn, lúc nào cũng phải nhờ đến người hầu nên cậu chẳng cảm thấy dễ chịu gì. Cậu vẫn chưa thích ứng được tình cảnh khổ sở này.

Cậu ngồi trên giường nghĩ ngẫm, thì chợt cơn đau truyền đến bụng cậu, đau như muốn xé nát tất cả nội tạng bên trong. Cơn đau xuyên qua dây thần kinh liên sườn rồi xung truyền đến đại não sau đó lan ra khắp người, quằn quại và đau đớn.

“Đau quá...đau quá... ‘đằng đó’ cứu tôi!”

Anh trùng hợp đang đi làm quét dọn ở gần.

“Đằng đó, tôi đau” Biết ngay là mùi hương quen thuộc, cậu liền ôm lấy khư khư chẳng chịu bỏ ra. Người cậu cũng chẳng còn cảm giác đau thay vào đó là ngất đi

Tinh Hàm cũng không biết nên làm gì, tay vuốt lưng của Doãn Thần. Không lâu sau cậu cũng đã ngủ yên trên vai anh.

“Thật ngoan” Anh cười hiền

Nhưng sau đó hai chân mày anh lại giống như dính vào nhau, anh lo lắng cho cậu đang gặp vấn đề gì, cơn đau chỉ xuất hiện khi hóa nhưng cậu không hóa sói!!!

__

Lúc này, ở phòng bếp...

“Thằng Tinh Hàm đâu, bắt nó ra đây” Bà hét lớn như mụ điên

Đám người hầu nghe vậy liền kéo anh đến chỗ Diệp Trân. Ngay khi nhìn thấy anh, bà càng nổi máu.

“Đưa roi”

“Dạ”

“Lui hết đi”

“Dạ”

Đám người hầu rời khỏi, mắt bà ta trở nên đục ngầu với đầy sát khí. Bà giơ roi da lên quất liên hồi vào người anh, từng đòn đau điếng thấu xương. Tinh Hàm cúi đầu chẳng ngước mặt, Diệp Trân quất một roi thì miệng chửi rủa một câu cay độc. Bà đày đọ anh cả thể xác lẫn tinh thần, rất ác độc.

Anh ngạc nhiên và tủi thân vì tính cách của một người vèo một cái thì thay đổi. À không, bản chất lộ ra thì đúng hơn!!!

Anh chịu trận đòi lớn và day dẳng. Da anh rất đau và rát đến nỗi chảy máu cả lên, đầu gối thì quỳ lâu nên tê rần.

Sau một hồi lâu bà ta mới dừng lại, có lẽ bà đã thấm mệt. Nhưng bà đột nhiên ngã lăn xuống sàn.

Tinh Hàm cũng có hơi chật vật để đứng dậy, anh ngước nhìn người nằm dưới đất rồi nhếch miệng.

“Đã đến lúc bà phải trả giá rồi nhỉ?”_ inh Hàm hạ thấp người, tay anh bóp chặt cằm bà

“Đã đến lúc bà phải trả giá rồi nhỉ”

Thoắt một cái, khuôn mặt đáng thương vì bị đày đọa như thay da đổi thịt. Khóe miệng anh nhếch lên trong không khí lành lạnh, mặt nạ vô hình đã được gỡ xuống.

Tinh Hàm hạ thấp người, tay anh bóp chặt cằm bà.

“Cảm thấy thế nào?” Một điệu cười không thể đểu cáng hơn nữa

“Mày lừa tao...” Diệp Trân bất lực không còn đường thoát

Thật đáng khinh ngạc, thanh âm phát từ cổ họng anh từng chữ đều nghe rõ ràng!!! Anh giả câm.

Sát khí đằng đằng bám lấy xung quanh người anh. Bà ta biết mình rơi vào ngõ cục, không còn đường lui. Bà ta ác độc đẩy chính con ruột của bà ta vào nguy hiểm, vì tư lợi mà đánh đổi đôi mắt của Doãn Thần.

Câu chuyện ở bến cảng vài tháng trước đó.

“Bọn mày đừng để nó chết. Chỉ cần chọc thủng mắt của nó.” Diệp Trân buông lời nhẹ nhàng

Bà ta thực chất là một ả điên, chính xác là bị đàn ông làm cho điên tiết. Đầu tiên là ba của Doãn Thần vì tộc người sói mà bỏ rơi bà ấy, tiếp đến là người ba họ Lưu của anh. Trong những tháng ngày ấy, bà luôn ghi hận trong lòng mà hình thành cái diễn biến của ngày hôm nay.

“Khi lên vị trí cao nhất của tộc người sói thì đừng quên chúng tôi” Một tay sai nói với Diệp Trân

“Làm tốt việc của bọn mày trước ...”

Bà đã nghĩ đến một viễn cảnh tốt đẹp, mọi kế hoạch sẽ diễn ra suôn sẻ. Thế thì nhan sắc trẻ trung này bà có thể giữ mãi.

Nguyên do là, các tộc nhân thú đã âm thầm phát triển và sống xen lẫn vào thế giới của loài cách đây hàng vạn năm. Và đúng như vậy, họ có các quyền năng mà con người không có. Bọn họ lặng lẽ điều khiển đời sống con người, vận hành vạn vật theo ý mà họ muốn.

Các nhân thú đều có thể sống trường thọ, nhưng điều này phụ thuộc vào ý thích của từng người. Nhân tình bao nhiêu thế thái, có người sẽ lựa chọn chết đi vì cuộc sống vô vị ở cõi trần thế, cũng có ai đó sẽ lựa chọn sống tiếp vì hưởng thụ thú vui của con người chăng. Điều đó không ai hiểu biết kỹ càng, chỉ sơ sài vài ý như thế.

Vậy nên, một cuộc sống có thể kéo dài trường tồn và sự bền vững của nhan sắc đủ để một con người bình thường nổi lòng tham mà bất chấp đạo đức, tình thân và có thể là cả tính mạng.

Liếc mắt nhìn Diệp Trân co rúm. Tinh Hàm đứng phắt dậy, anh hạ giọng.

“Ôn Mặc, ngươi ra đây đi”

Không do dự gì, một vóc dáng cao lớn bước lại đối diện Tinh Hàm mỉm cười.

“Tôi đã làm tốt chứ?” Người nọ đắc ý, giọng đặc biệt trầm.

“Rất tốt, biết nên làm gì rồi chứ?” Mắt anh nhìn thẳng vào mặt đối phương.

“Đương nhiên” Người đó nhướng chân mày lên.

Sau đó thì Ôn Mặc hóa thành chú hổ hung hũng rồi biến đâu mất tanh, để Tinh Hàm đứng đó cười quỷ dị. Một lát sau, anh thong dong mở cửa phòng bếp rồi đi ra ngoài. Cơ bản chẳng lo toang gì mà nhìn cả đám người làm ngã lăn trên đất, lòng anh ánh lên một tia hài lòng. Bọn người này dựa vào Diệp Trân mà bắt nạt anh không ít lần, không thể dạy dỗ bọn họ thì không được.

Mà là ai gây ra chuyện này?

Phải! Là Ôn Mặc làm. Những thi thể đẫm máu nằm ngã rạ ra đất là do Ôn Mặc làm.

Nhìn thành quả chán chê, anh bước lên lầu ngay tầng của Doãn Thần. Tinh Hàm mở cửa phòng ra. Thu hết điệu bộ của người thắng trận lại, quay về một Tinh Hàm mà Doãn Thần tin tưởng nhất.

“Nãy giờ “đằng đó” đã đi đâu?” Cậu đã biết rõ mồn một nhưng vẫn cố hỏi

_To be continued_