Anh ngồi trong phòng suy nghĩ về cuộc thi, giữ thứ hạng thấp khiến anh lo lắng không nguôi. Cuối cùng quyết định không nghĩ nữa.
"Mặc kệ, cứ để theo tự nhiên."
Anh ngả lưng xuống giường, bất giác thấy chiếc giường ở nhà cậu nằm êm hơn.
"Thiệt tình...mày nghĩ cái gì đó." Anh không thương tiếc bản thân, tự đánh vào đầu liên tục mấy cái
Đồng hồ cũng điểm 9h, anh video call cho cậu. Anh thừa biết cậu chỉ thích video call, nếu không phải thì nằng nặc đòi đổi.
"Ngoan quá, chịu gọi cho em rồi~"
Anh sở dĩ không trả lời cậu vì trên màn hình điện thoại của anh là một tên biếи ŧɦái không mặc áo. Tính khơi gợi anh hay gì???
Cậu nhìn thấy bảo bối ngại ngùng xoay mặt đi thì cười hài lòng.
"Anh chuẩn bị đi ngủ chưa?"
"Thì...sắp rồi."
Anh vô tình lướt nhìn màn hình điện thoại thì người bất giác giật một cái. Cậu càng khoái chí hơi nữa.
"Hôm nay không có em, anh ngủ có được không đây?"
"Tại sao không? Trước đây anh ngủ đủ giấc bình thường."
Lúc này cúc áo anh bị rơi ra, anh động đậy một tí đã có thể thấy cơ ngực đầy đặn kia rồi. Cậu vô liêm sỉ nhìn chằm chằm, lén lút nuốt nước bọt.
"Liếʍ môi cái gì? Biếи ŧɦái hả?" Anh nhìn thấy hành động kì lạ của cậu liền bảo
"Anh cài cúc áo vào, kẻo bị cảm lạnh~"
Anh liền hiểu tại sao ánh mắt cậu cứ mờ mở ảo ảo.
"Biếи ŧɦái..." Anh lập tức ngắt máy, trùm chăn đi ngủ
Ở một nơi khác, cậu đang ảo não sầu muộn. Tiểu Doãn Thần phấn khích rồi. Mấy tháng nay cậu nhịn được, nhưng từ hôm qua cậu đã không thể kiềm lại nữa rồi. Nguyên do chính là anh mà ra!!!!
Bình tĩnh lại nào, quá khích rồi nha...
***
Hôm nay là thời gian diễn ra phần thi cuối cùng rồi. Các thí sinh tập trung tại một địa điểm rồi được đưa đến chỗ đưa ra thử thách.
Nơi đây là khu vực miền núi, đồi núi trùng trùng nối tiếp nhau. Thảm thực vật ở đây rất đa dạng với nhiều sắc độ màu xanh của cây, lá. Thời gian các thí sinh ở đây là hai ngày, các thử thách chụp ảnh gian nan còn phía trước. Thời tiết hôm nay chẳng mấy tốt, nắng gắt gao trên đỉnh đầu cộng với ba lô nặng nề trên lưng làm các thí sinh không ở trạng thái tinh thần tốt nhất.
Rất nhiều thử thách được đưa ra, rất nhiều bộ ảnh được ra lò. Đến khi trời xụp tối thì các thí sinh mới được nghỉ ngơi. Mọi người tụ tập để ăn bữa cơm tối, các staff cũng không để yên mà quay hình lại làm tư liệu cho các khán giả xem.
"Thẩm Lăng, cậu ăn thứ này đi."
"Để lấy tôi cho cậu cốc nước."
"Khăn giấy của cậu đây."
Thẩm Lăng này như mặt trời để mọi người vây quanh, còn anh chẳng ai để ý. Thứ hạng thấp nhất nên anh chỉ lọt vào máy quay vài giây ngắn ngủi. Trước đó ai nấy đã dựng lều xong xuôi vào đó mà nghỉ ngơi thôi. Riêng anh, chẳng ai chịu ngủ cùng còn nằm vào chiếc lều xa nhất.
"Rẹt...rẹt..." Có ai đó đang mở lều
"Sao lại là em?"
"Suỵt...suỵt...đừng nói lớn."
Cậu bước vào lều một cách tự nhiên. Anh căn bản đã đợi chờ cậu từ sáng đến giờ, đến tối cậu mới xuất hiện.
"Bệnh viện có vài việc. Bây giờ mới có thể đến gặp anh."
Anh không cần cậu giải thích nhưng cậu giải thích rồi lại thấy được dỗ dành. Cậu lặn lội chạy đến chỗ nên muốn có đền đáp.
"Lại đây cho em ôm một cái." Doãn Thần dang tay ra chờ đợi
Anh cả ngày lăn lộn chụp ảnh, leo lên mấy mỏm núi đá vất vả khôn cùng, chẳng còn sức để đùa giỡn với cậu. Anh mệt mỏi, ngả lưng xuống.
"Tối như vậy rồi, không trở về nhà sao?" Anh nhắm mí mắt gượng nói
Cậu cau mày, vất vả chạy đến chỗ anh mà còn bị đuổi về. Khó chịu bám lấy cậu, cậu chắc chắn không cam lòng. Hơi thở anh đều đều, mệt đến cơ thể vô lực đồng thời chẳng nhận ra ánh mắt u uất của cậu. Không phải anh lơ đễnh trước tên "sắc lang" này mà anh không còn sức để nghĩ nữa, thèm khát một giấc ngủ.
Cậu từng bước nằm cạnh anh, từ tư thế ôm đằng sau cậu khéo léo ép anh xoay người lại. Anh căn bản đang lim dim ngủ, bị cậu kéo kéo ghì ghì cũng chẳng bận tâm.
Cậu được nước lấn tới, nắm lấy cằm anh kéo lên. Anh đang mê man thì cảm thấy như bị bức đến khó thở, có thứ gì đó lạnh lạnh rồi dần dần ấm lên vì được nhiệt độ của anh truyền qua. Cậu căn bản đang hùng hồn mυ'ŧ lấy môi anh, một cách đắm say và nồng nhiệt nhất.
Anh dần dần thích ứng với sự quấy phá của cậu, phát sinh sự dễ chịu.
"Ưʍ...ưm~"
Có ai mà hôn thôi cũng phát ra những tiếng kêu làm người ta ngứa ngáy, cậu bị trêu nên càng mạnh bạo hơn.
"Đừng kêu...anh muốn bị phát hiện sao?" Cậu trèo lên người anh
Anh bị đe dọa lập tức cả người bật chế độ cam chịu, mặc cậu hôn hít để lại dấu vết trên người anh. Cậu tàn bạo cắn lấy xương quai xanh của anh rồi trở lại gặm nhắm môi anh.
"Không được...ngày mai...cuộc thi." Anh thì thào
Vẻ mặt anh rất đỗi thẳm thương, cậu thật sự không nỡ nữa rồi.
"Một lát nữa thôi."
Cậu cạy môi anh ra rồi luồn lưỡi vào trong khoang miệng đánh đố. Cậu hung hăng xâm chiếm, từng ngóc ngách đều bị lưỡi của cậu chạm qua. Cậu lấn lướt anh, quấy phá anh, mυ'ŧ mạnh lưỡi anh thỏa mãn mới thả anh ra. Môi anh đáng thương ướt đẫm.
Anh được buông tha thì chìm ngay vào giấc ngủ, êm ả thở đều.
"Bảo bối ngoan~" Cậu vuốt vuốt lấy gò má anh
***
Sáng sớm, anh bị đánh thức do báo thức. Nhiệm vụ đầu tiên là chụp ảnh bình minh, anh lòm còm bò dậy.
"Aaa..." Anh bất giác la lên một tiếng
Cả cơ người sững lại, cố gắng bình tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu, đảo mắt một lượt xung quanh. Trước mắt anh là một chú sói xám, anh không hiểu tại sao cậu lại biến thành sói. Dựa vào những vết tích đỏ trên cổ anh, anh cũng hiểu vì sao?
Ngoài thời điểm trăng lên, người hóa sói do một tác nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh. Hiện giờ gần ở rừng núi, thú tính của cậu trỗi lên một nửa. Còn một nửa còn lại là do anh.
Hôm qua anh ngủ êm ả như vậy, nằm yên mà cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta. Có thể cho cậu kiềm chế quá mà cơ thể chịu đả kích nên hóa sói. Coi kìa, dậy luôn hả? Chậc chậc, Doãn Thần ơi là Doãn Thần.
Dù gì đây cũng là lần hai nhìn thấy sói xám to này, tâm lí vẫn có sự sợ hãi trong đó. Vẻ ngoài của chú sói hung hãng, đang rơi vào giấc ngủ mà vẫn nguyên sự uy nghiêm của nó. Anh lấy dũng khí tiến gần, xoa xoa bộ lông mượt của nó.
Sói to mở mắt, tay anh khựng lại. Anh đưa mắt dò hỏi sói, xem nó có cự tuyệt sự vuốt ve của anh không. Chú sói xám này thực chất là cậu, vậy cậu đương nhiên không chối từ sự ân cần của anh. Ánh mắt chú sói dịu lại pha vào đó là sự yêu thích.
"Mày không sao chứ? Có thấy đau chỗ nào không?" Anh lo lắng hỏi chú
Chú sói đứng phắt dậy, anh ngồi ngơ.
"Mày làm sao vậy?"
Sói mập này rất ghê gớm, cúi đầu liếʍ tay anh lấy lòng.
"Thôi đủ rồi. Tao phải đi ra ngoài. Mày ở đây đừng chạy lung tung có được không?"
Anh ôm cổ sói mập dỗ dành, anh rất thích ôm sói vì có cảm giác rất êm. Một khi cậu hóa sói, anh sẽ quên mất việc sói là cậu và đối đãi với cậu rất tốt. Trong lòng anh thiện cảm với chú sói kia, ôn nhu với nó là chuyện thường.
_To be continued_