Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 39: An phận làm tiểu tình nhân của cậu

Anh đột nhiên thấy buồn ngủ, thân thể yếu ớt muốn dính chặt xuống giường. Thế là Doãn Thần đại nhân phải ôm bảo bối vào phòng tắm.

"Ưm~nhẹ tay thôi" Anh áp mặt vào ngực cậu than thở

"Biết rồi...biết rồi."

Cậu ấn ấn bụng anh, trong quá trình này cậu vẫn hưởng thêm vài câu rêи ɾỉ của anh. Cậu bế anh trở lại giường, nhìn "đóa hoa" vừa bị cậu ức hϊếp xong mà cười thầm.

"Chúng ta đi ăn tối."

Cậu dịu dàng bế anh kiểu công chúa, nhìn khuôn mặt thanh tú kia mà giằn nụ hôn xuống môi anh. Những lần chạm môi đem hết tình cảm của cậu bỏ vào người anh, dìm anh trong bể nước của ái tình.

Đầu lưỡi anh bị hôn đến tê dại, môi cũng ướŧ áŧ đẫm nước. Anh dùng quyền lực của "phu nhân Doãn" đẩy cậu ra.

"Anh đói..." Ánh mắt nài nỉ pha một chút sự dỗi hờn

"Được..."

Cậu biếи ŧɦái đặt tay dưới mông anh vỗ vỗ, anh mặc kệ nhắm mắt nghỉ một lát. Anh căn bản vẫn khỏe mạnh chỉ là hơi buồn ngủ một tí. Lần thứ hai anh mở mắt là ở phòng ăn.

Anh được yêu chiều, ngả vào người cậu lim dim. Cảnh tượng này quá đỗi ái muội, ai nhìn cũng đem lòng hờn ghen.

"Dùng bữa tối."

"Không cần ăn đâu, anh muốn ngủ một lát."

Cậu nào đồng ý với ý định này, dùng tay cạy cánh môi của anh ra.

"Ngoan. Em tức giận lên sẽ không biết hậu quả là gì? Đem anh "hành hạ" ngay trên bàn ăn." Cậu rỉ những từ ngữ đe dọa mà đầy rẫy vị của du͙© vọиɠ

Anh khẽ nhăn mày lại, cậu lại chiếm thế thượng phong, bảo gì anh phải nghe đó. Cậu nhẹ bóp lấy cằm của anh.

"Nào...há miệng." Xung quanh cậu đầy vẻ của lãnh tụ độc tài

Anh uất ức đáp ứng, ráng gượng nuốt thức ăn xuống. Cậu xem vậy mà kiên nhẫn đợi những động tác nhai chậm chạp của anh.

"Rất ngoan~"

Cậu bón cho anh khoảng 2 bát cơm thì mới ăn phần của mình. Cậu không ăn quá nhiều vì "ăn" anh cũng đủ no rồi ( cái này là ý nghĩ của cậu). Anh vật vờ thϊếp đi với ý nghĩ trước đó, cậu đích thực là một tên biếи ŧɦái vô sỉ nhất anh từng gặp!!!

Cậu đang nho nhã dùng cốc trà hoa cúc yêu thích, thì điện thoại reo đến.

"Ngài Doãn, bên công ty New Zealand có biến. Chúng ta phải qua đó giải quyết." Mạc Tinh Vũ

"Đột ngột vậy sao?"

"Tôi đã đặt vé máy bay rồi, 30 phút nữa có mặt ở nhà anh."

Cậu ngắt máy mà nhìn xuống cục cưng bảo bối của mình ngủ say. Dáng vẻ này làm cậu đắn đo, không biết có nên đem theo anh không. Mà chuyến công tác này khoảng 3-4 ngày, cậu nỡ xa anh sao?

"Sao em có thể để anh lại chứ?" Cậu dịu dàng vuốt ve những lọn tóc mềm mượt của anh

Theo kế hoạch, Mạc Tinh Vũ đến đón cậu rồi ra sân bay. Trên đường đi, anh vẫn nằm ngay ngắn trong vòng tay cậu.

Chuyến bay trong đêm cứ thế tiến hành.

Đến lúc cậu đã ngồi yên vị trên khoang thương gia của máy bay thì anh mới choàng tỉnh dậy. Anh mở mắt liền bắt gặp ánh mắt chiều chuộng của cậu.

"Tỉnh rồi..."_Tay cậu áp vào má anh

Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, khung cảnh này...

"Sao ở...trên máy bay?" Cảm xúc ngạc nhiên làm anh tỉnh táo

"Ừ..."

Ừ? Nhân lúc anh ngủ say, cậu đem anh đi bán sao? Thì ra cậu bắt anh ăn no là để bán được giá hơn sao? Những ý nghĩ vô căn cứ của anh dần được hình thành.

Cậu chẳng buồn giải thích, nhìn bảo bối hoảng loạn mà cười như được mùa. Anh bỗng nhiên muốn đứng dậy, hất tay cậu ra.

"Định đi đâu?" Một lực kéo mạnh khiến anh ngã mạnh về phía sau

Cậu dùng chiêu thức ghì hông từ phía sau, anh chạy đường nào cũng không thoát. Lưng anh dựa vào người cậu không yên.

"Anh thấy còn nhiều chỗ trống..."

Anh cựa quậy mãi khiến cậu không vui tí nào, một tay thô bạo kéo mặt anh lại.

"Ngồi thế này không tốt sao?" Ánh mắt cậu thâm tình hỏi

Anh bị áp chế như thế này thì cũng đủ hiểu câu trả lời, không náo loạn nữa ngoan ngoãn ngồi yên.

"Ngoan như thế này rất tốt~" Cậu ở đằng sau cứ thì thào vào tai anh

Đúng lúc này cô tiếp hàng không đến, nhìn thấy cảnh tượng này đơ một nhịp rồi cười tươi bước lại.

"Hai ngài có cần dùng nước gì không ạ?"

Nhìn thấy cô ấy, anh muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Một nam nhân ngồi trên đùi của một nam nhân khác, chưa hết còn cái tay hư hỏng của cậu sờ soạng anh, thể diện bị cậu làm hỏng hết.

"Không cần" Cậu dứt khoát nói

Cô tiếp viên ấy hiểu chuyện rời đi. Anh lúc này mới thư giãn được một chút.

"Kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?" Cậu không đứng đắn hỏi

Anh giả vờ không nghe thấy, cố ý im lặng. Việc này chọc giận ngài Doãn của chúng ta, kéo môi anh độc chiếm. Môi anh bị mυ'ŧ rất mạnh bạo, hô hấp nhanh chóng khó khăn. Anh biết thân phận mà đáp ứng lại cậu, chủ động dùng lưỡi dỗ dành nam nhân vô liêm sĩ nhà cậu.

Cậu thấy anh hợp tác như thế liền phấn kích ở trong lòng. Anh còn đưa lưỡi cho cậu ngậm vào, dỗ cậu như trẻ con. Ở gần kẻ ác ma như cậu thì ác ma giỏi câu dẫn như anh mới đối phó nổi.

"Ưm~khó thở..." Anh khéo léo đẩy cậu ra

Cậu miết môi anh khen thưởng, anh nghe lời dựa vào người cậu. Nếu không môi anh có thể bị chiếm đoạt bất cứ lúc nào. Cậu lặng lẽ đưa mũi vào hõm cổ anh ngửi ngửi, tỏ vẻ hài lòng.

Anh thầm nghĩ sao số phận của mình lại khổ sở như vậy, bị chính em trai lúc nhỏ của mình "đè", còn bị nó nắm thóp mà ngoãn ngoãn nghe lời.

***

Bước xuống máy bay, trời đã sáng bừng. Ở đây lệch múi giờ vài tiếng, nên sân bay đã đông đúc, người người bận rộn việc của bản thân. Anh nhìn thấy mấy người da trắng, mắt xanh mà trố mắt nhìn cậu.

"Chỉ cần biết em không đi bán anh là được rồi."

Cậu ở đằng sau với khuôn mặt dửng dưng thả ra câu nói đó. Cậu và anh có những luồn suy nghĩ rất đỗi giống nhau.

"Đi." Cậu dứt khoát đan tay với anh, dùng lực mạnh kéo đi

Đến giờ, anh vẫn chưa biết mình làm sao mà bị kéo đến đây. Trợ lý Mạc cộng với một đoàn vệ sĩ áo đen đuổi theo họ.

Vẫn dãy xe siêu xe đậu trước cửa sân bay, cậu và anh chui vào chiếc xe xanh dương nhạt của Audi. Bọn họ cứ vậy chạy băng băng trên đường.

Anh nhìn cậu, ánh mắt dò hỏi.

"Cửa xe khóa rồi, anh đừng hòng tẩu thoát." Biểu cảm như vừa bắt trúng tim đen của anh

Cậu không nhắc thì chắc anh cũng quên bén đi rồi, anh chưa từng có ý nghĩ chạy thoát khi đến các đất nước xa lạ này. Anh chẳng thèm bật lại câu nào, ngoan ngoãn an phận ngồi làm tiểu tình nhân của Doãn Thần.

_To be continued_