Trời hôm nay âm u, ánh sáng mặt trời khó khăn lắm mới chui lọt qua áng mây trôi chậm mà khẽ khàng đánh thức anh. Nam nhân anh yêu nhất vẫn đang say giấc ngủ nên anh muốn tùy tiện nhìn cậu một lát.
Bốn năm nhớ nhung khôn xiết, nay người đã ngay trước mặt mà không thể bày tỏ. Anh cười tự giễu bản thân, nhu cầu sinh lý buổi sáng của nam nhân như anh vì cậu mà trổi dậy mạnh mẽ.
Anh gấp rút vào phòng vệ sinh mà quên khóa cửa, anh ngay lập tức muốn phóng thích nhu cầu của bản thân. Cơ thể anh nóng lên rần rần, càng nghĩ đến cậu thì đầu óc mụ mị điền cuồng.
Lúc này cậu đã tỉnh dậy, trùng hợp bắt gặp dáng vẻ câu dẫn của anh. Dáng đứng anh nho nhã, gương mặt thanh tao mà gợi cảm. Từng chuyển động tay ở bên dưới của anh khiến đại não thôi thúc cậu đến chỗ anh.
Anh phóng túng vì nghĩ cậu đang ngủ, ai ngờ để cậu nhìn thấy hết dáng vẻ xấu hổ kia. Cậu xông vào chỗ anh như một chú hổ bị bỏ đói, ôm choàng lấy anh.
"Bảo bối, để em giúp anh giải tỏa."
Thân thể rắn chắc áp chế lấy anh làm anh đánh mất lý trí mà dụ hoặc dựa dẫm. Hơi thở ấm nóng của anh tìm đến môi cậu, chủ động gặm nhắm thỏa thích.
Lâu ngày không gần gũi, cơ thể anh mẫn cảm bậc nhất khi cậu chạm vào. Chất dịch trắng đầy ắp trên tay cậu, lúc này động cơ của não bộ hoạt động trở lại, anh dứt môi cậu ra vội vàng bỏ trốn ra ngoài.
Vừa được chạm vào da thịt mềm mướt của anh phấn khích đến tột độ, bây giờ hụt hẫng khủng khϊếp không thôi. Anh chạy ra bên ngoài, cậu bị bỏ mặc tự mình giải quyết.
Một hồi lâu sau đó, cậu mới bước ra ngoài. Có vẻ như cả hai đều quay về trạng thái bình thường, họ xem như đây là bữa ăn sáng lý tưởng cho cả hai. Buổi sáng sớm là khung giờ vàng để khó kiềm chế bản thân!!!
"Anh sẽ xuất viện vào sáng nay."
"Ừ"
Cậu đứng trước mặt anh không ngại ngùng thay y phục, khoác thêm một chiếc áo blouse trắng đủ combo để anh hấp tấp giấu đi cảm xúc. Cậu cười gian xảo, ôm eo anh trêu ghẹo.
"Đã thoải mái chưa? Cần em giúp nữa không?" Cậu còn bạo gan mυ'ŧ mát môi anh mất phát
Anh không hài lòng đẩy cậu ra.
"Đủ rồi." Anh thu dọn vài thứ đồ linh tinh rồi rời đi
"Coi anh vô ơn chưa kìa?" Cậu mắng yêu anh
Anh qua bên phòng chào hỏi mẹ Doãn rồi rời đi. Anh về nhà chính Dương Thị ăn bữa sáng, con trai nhập viện mà người bố như Dương Âu Thần không hề hay biết.
"Tại sao hôm qua con không về nhà?" Lão thản nhiên hỏi
"Anh ba nhập viện đấy, ba không biết sao?" Dương Á Mỹ nói
Dương Âu Thần hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Tinh Hàm, trưa nay con sắp xếp ăn trưa cùng viện trưởng và Diệp Tử." Nói xong, lão ta rời đi
Bữa sáng này tuyệt nhiên anh nuốt không trôi.
"Ba bắt em đi xem mắt sao?"_Dương Hi Triết hỏi
"Gần như vậy."_Anh gắng ăn thêm một tí bánh mì rồi đến công ty
Ngày nào cũng vậy, anh đều phải lao lực vì Dương Thị. Niềm đam mê với nhϊếp ảnh của anh cũng vì Dương Thị mà tạm gác lại.
Đến trưa, anh và lão đến nhà hàng của Dương Thị đợi viện trưởng và Diệp Tử. Bữa trưa này không có tí gì thú vị, anh ráng gượng cười cho qua.
"Con vào phòng vệ sinh một lát."
Anh không biết kế hoạch mà ba người bọn họ gài bẫy anh. Lão họ Dương bỏ một gói thuốc gì đó vào cốc nước lọc của anh.
"Diệp Tử, nhờ cháu đưa nó về."
Ba người bọn âm thầm nhìn nhau cười vui vẻ. Đợi một hồi thì anh cầm cốc nước lên nhấm môi, rất may mắn anh đã không uống quá nhiều.
Kịch hay bắt đầu diễn ra, bọn họ cùng nhau trò chuyện mà chỉ riêng anh thì đau đầu như búa bổ. Anh choáng váng mà ngã xuống sàn.
"Tinh Hàm, anh không sao chứ?" Cô ta giả vờ không biết gì
Thuốc đã dần dần ngắm, người anh vô lực chợt nóng bức. Cảm giác này quen quá, anh đã bị bỏ thuốc.
"Diệp Tử, con đưa nó ra xe đi."
Cô ta đưa anh ra xe, sau những bước đi loạng choạng anh dần lấy lại ý thức.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Anh mờ mịt hỏi
"Em đưa anh đến một nơi rất vui."
Anh nghe liền biết có vấn đề, tình trạng bây giờ hệt như lúc cậu chuốc thuốc anh. Nhưng hiện tại tình thế là rơi vào tay một cô gái, anh cần cầu cứu ai đó.
Anh lén lút gọi điện cho cậu nhưng không ai nghe máy, cậu vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật. Anh rơi vào trạng thái bần thần, khó khăn tìm kiếm sự tỉnh táo.
Điểm dừng là khách sạn hạng sang nằm ở trung tâm thành phố. Cô ta dắt anh vào trong, lợi dụng cô ta đang check-in thì nhắn tin địa chỉ đến chỗ cậu.
Đầu óc đã bị thao túng kịch liệt, thân thể cần được giải phóng mà đau đớn. Cô ta vừa vào đến phòng đã đẩy anh lăn ra giường.
"Ba anh cho phép em động vào anh rồi." Cô ta nắm lấy cà vạt của anh đùa giỡn
"Dừng lại, Diệp Tử. Chúng ta không thể." Anh lùi dần từng bước
Cô ta hứng thú hơn nữa, ngồi lên người anh. Anh không thể chịu được, khóa tay cô ta lại. Anh chỉ có thể cố gắng chặn hành động của cô ta, không thể đắc tội được.
Anh có thể dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của cô ta, nhảy ra khỏi giường. Đến lúc này cô ta tiến tới thì anh đẩy ra, sức lực của cô ta không thể chọi lại anh.
Mặc khác, cậu vừa ra khỏi phòng phẫu thuật nhìn số lần gọi nhỡ và một địa chỉ của một nơi nào đó. Cậu bắt đầu tìm kiếm thì đó là địa chỉ khách sạn. Cậu khinh sợ chạy như bay, phóng xe đến khách sạn đó.
Cậu điên cuồng nhấc nút thang máy.
"Anh sẽ không sao." Cậu cố trấn an bản thân
Còn trong phòng, anh và cô ta vẫn giằng co kịch liệt. Cô ta nhào tới hôn anh, móng tay độc ác cào vào cổ anh.
"Em muốn kết hôn với anh. Ngoài em ra không ai xứng với anh cả." Cô ta hét lớn
Anh quá tay đẩy cô ta ngã ra sàn, mặc dù đã chuốc anh nhưng sức lực của nam nhân vẫn hơn một cô gái gầy yếu. Cô ta trừng mắt với anh, như một con quỷ dữ kéo anh, hàng cúc bị cô ta giật đứt.
Anh có giới hạn chịu đựng của riêng anh, anh không nhẫn nhịn cô ta nữa.
"Tôi là gay, cô đã chịu chưa?" Anh quyết định gan dạ nói
Anh thừa biết nếu mạo phạm đến cô ta, lão sẽ không để yên cho anh. Thế nhưng, anh hoàn toàn không có hứng thú với con gái nữa, chỉ muốn mỗi cậu được phép chạm vào anh.
Cô ta sững người, ngơ ngác với lời nói của anh.
"Cô rất đẹp, rất hoàn mỹ nhưng không dành cho tôi. Cô muốn kết hôn với một thằng gay như tôi để làm gì hả?" Anh khổ sở nói
"Tôi không tin. Trả tiền phòng giúp tôi." Cô ta ném một xấp tiền vào mặt anh
Cô ta hậm hực mở cửa rời khỏi, đυ.ng phải cậu đang đứng ở đấy. Cô ta cười khinh cậu rồi bỏ đi.
Cậu vào phòng thì cảnh tượng hoang tàn hiện ra. Quần áo của anh xộc xệch, mắt thì đỏ hoe, trên cổ còn hiện rõ mất vết cào chết tiệt.
"Tiểu Thần à..."_Dáng vẻ tủi thân đến đáng thương
Cậu liền chạy đến ôm chặt lấy anh.
"Em ở đây. Đừng sợ ha." Cậu dịu dàng vỗ về lưng anh
_To be continued_