Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 11: Người nhà

Cậu hành hạ anh dưới thân đến khi mắt anh long lanh nước mới chịu buông tha.

"Dừng lại đi...mà."_Giọng anh thì thào

"Lần cuối nha bảo bối~"

Doãn Thần là tên nhóc nói dối trắng trợn, cậu ấy đã nói 5 lần chữ "lần cuối".

"Đồ lửa đảo~"_Anh uất ức kêu than

Cậu ngọt ngào đặt nụ hôn lên gò má ửng đỏ của anh.

"Hôm nay anh đặc biệt giỏi~"_Cậu khen ngợi anh

Cậu bế anh lên phòng. Bây giờ chân và eo anh tê liệt hoàn toàn, đành phải để cậu bế anh.

"Mấy giờ rồi?"_Anh lo lắng hỏi

"4h 30 rồi."

"8h anh phải ra ngoài. Tại em..."_Anh tức giận trách cậu

Cậu cười hối lỗi, đem thuốc bôi đến cho anh.

"Để em bôi ở dưới giúp anh."

Cậu dịu ngọt bôi thuốc, cẩn thận từng tí không làm anh đau. Mặt anh đã đỏ rực lên rồi, cậu rất thích khía cạnh này của anh. Anh mạnh mẽ với người ngoài, lại xấu hổ với cậu.

"Em đi nấu cháo cho anh. Bảo bối của em nghỉ ngơi nha~"

Cậu rời đi, anh thở phào. Tuy hai người chưa định rõ mối quan hệ với nhau nhưng hai ngày đã hai lần "làm", anh tự biết cậu và anh là loại quan hệ nào. Điều anh mặc cỡ nhất là anh quá dễ tính cho cậu ấy tuỳ tiện động chạm anh!!!

Cậu làm một bát cháo nấm thịt bò. Lần trước, anh đã phát sốt sau khi cậu "đè" anh. Lần này cậu nhất định chăm sóc anh kỹ càng.

"Anh ăn cháo đi này."

Cậu dìu anh lên rồi cẩn thận thổi cháo nóng cho anh. Cậu kiên trì như thế đến hết bát cháo.

"Em vừa hâm nóng sữa rồi."_Cậu đưa anh cốc sữa

"Không muốn uống..."

"Ể, anh uống sữa của em đủ rồi đúng không?" Cậu lưu manh

"Không phải. Anh muốn uống nước lọc."

Anh giận dỗi đấm lấy mặt cậu.

"Đáng đời cậu. Đi lấy nước mau." Anh ra lệnh

Cậu ngoan ngoãn đi lấy nước. Bình thường cậu sẽ ngoan ngoãn làm chân sai vặt của anh trai, miễn sao lúc trên giường được "vui vẻ".

Cậu đi lấy nước mà cười tủm tỉm.

"Chắc do em "làm" anh "than vãn" đến khô họng đây mà."

Cậu nhanh tay nhanh chân ship cốc nước đến cho anh.

"Anh bảo tối nay ra ngoài?"

"Ừ. Họp mặt đại học."

"Nhiều người?"

"Đương nhiên."

Cậu trầm mặc một lúc.

"Không cho anh đi."

"Hả? Em có quyền gì?"

"Nếu không? Anh phải cho em đi theo."

Anh gật đầu, anh đoán được cậu nghĩ gì. Anh bỗng dưng dang tay tỏ ý muốn ôm.

"Đi theo bảo vệ anh."

***

Tầm 7h 30, hai người thay xong bộ tây trang. Địa chỉ là một nhà hàng 5 sao nên phần trang phục không thể xuề xoà được. Cậu đưa anh đến nhà hàng đó thì đã 8h rồi.

Ở đại sảnh, Phương Vũ đang đợi.

"Tinh Hàm, nhanh lên mọi người đang đợi."

"Đợi chút."

Anh nhìn ra phía sau, cậu đang chạy đến.

"Sao còn đem theo em trai của cậu?"_Phương Vũ

"Không được sao?"_Lưu Tinh Hàm

"Mặc kệ, đi thôi."_Phương Vũ

Phương Vũ bấm nút thang máy. Mấy người bạn đại học của anh đã bao hẳn một tầng lầu của nhà hàng.

Anh và cậu để Phương Vũ dẫn đường.

"Mọi người, Lưu Tinh Hàm đến rồi này."

Mọi người đều hướng mắt đến anh nên hơi ngại ngùng.

"Chào mọi người."

Sau đó, anh và cậu tìm một chỗ vào ngồi. Bàn ở đây hình chữ nhật dài tầm 5m đủ cho mọi người ngồi xung quanh.

"Tinh Hàm, người cậu dẫn tới là ai đây?"

"Đúng rồi đấy. Bọn tới tò mò lắm đấy."

Bọn con gái trở nên sôi nổi.

"Cậu ấy là em trai mình. Tên là Doãn Thần."

Chủ đề trò chuyện chuyển sang Doãn Thần.

"Tiểu Thần, cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

Mấy bà chị liền hóng hớt.

"Tôi 19 tuổi, sinh viên y năm nhất."

Một tràn ồ đồng thanh vang lên.

"Thanh niên nhiệt huyết đây mà."_Bà chị ngồi bên cạnh Doãn Thần cười nói

Ngay lúc này, phục vụ đem đến phần bò bít tết thơm lừng. Tạm thời, khi ăn uống không nói với nhau nhiều.

Đến tiết mục nâng rượu chúc mừng thì có người đột ngột hỏi.

"Tinh Hàm, cậu không dẫn Tiểu Di đến?"

"À...cô ấy..."_Lưu Tinh Hàm lắp bắp

"Anh ấy ly hôn với cô ta rồi."_Doãn Thần

Anh biết thế nào vấn đề này cũng xuất hiện, mặt anh xám xịt.

Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.

"Hai người hạnh phúc lắm mà. Sao lại...?"_Một người nam quen biết Hà Tiểu Di bảo

"Lý do là gì thế?"_Một người khác chen vào

Anh không thể nói cho bọn họ biết, Hà Tiểu Di nɠɵạı ŧìиɧ với bố anh. Người anh toát hết mồ hôi lạnh.

"Anh trai và Hà Tiểu Di không hợp nữa. Thế thì chia tay thôi."_Doãn Thần nói giúp

"Ha ha...Mình bỏ qua vấn đề này đi. Chúng ta chơi trò chơi đi."_Phương Vũ khéo léo đổi chủ đề

"Okok. Mình tổ chức trò chơi cho ha."_Một anh trai cao ráo bảo

"Luật chơi là chúng ta nói ra một đặc điểm mà nhiều người có nhất để loại bỏ họ. Ai gập hết năm ngón tay xuống trước người đó phải khui chai rượu đỏ này và trả tiền cho buổi tiệc."

"Ok. Trò chơi bắt đầu."

"Người nào có em trai bỏ một ngón tay xuống."_Một người nam bảo

Kha khá người bỏ xuống, trong đó Lưu Tinh Hàm.

"Người nào mặc tây trang thì bỏ xuống nào."_Cô gái đắc ý bảo

Tất cả nam đều bỏ ngón tay xuống.

"Ai không đeo kính thì gập ngón tay xuống."_Một người nam đeo kính

Trong buổi tiệc, chỉ có mình anh ta đeo kính. Những người còn lại đeo lens hoặc không bị cận.

"Tiếp đến ai là nhϊếp anh gia bỏ tay xuống."_Một người bạn không thích Phương Vũ

Thế nên, Lưu Tinh Hàm cũng bị vạ lây.

"Ể, Tinh Hàm chỉ còn một ngón út. Triệt cậu ấy đi." _Một bạn nữ xấu xa bảo

"Được thôi."_Người chơi trò chơi tiếp theo

"Ai vừa mới ly hôn gập ngón tay xuống."

Đúng là lũ bạn đáng ghét, chẳng ai tốt đẹp cả. Họ cười rầm lên rồi vỗ tay nhiệt liệt.

"Lưu tổng, cảm ơn đã trả tiền."

"Tuyệt quá Lưu tổng. Anh khui chai rượu cho chúng tôi thưởng thức cùng với."

Tầm hai ba người kéo anh đến chỗ chai rượu. Anh loay hoay rồi không cẩn thận để rượu bắn lên ướt hết y phục.

Anh cảm thấy xấu hổ và đây là khoảnh khắc nhục nhã nhất của anh. Mọi người đều cười mỉa mai vào mặt anh, chỉ có cậu là chạy đến chỗ anh.

"Anh không sao chứ?"

Cậu cuống quýt lấy khăn tay lau vết rượu bắn vào mặt anh. Mục đích cuối cùng của bữa tiệc này là làm anh mất mặt. Bọn họ chẳng ưa gì anh cả.

Lúc trước ở trường là do anh học hành giỏi giang, họ có thể nhờ cậy nên không động vào. Bây giờ anh chỉ là nhϊếp ảnh gia không tên không tuổi, bọn họ cần gì phải nể mặt.

"Tiệc tàn rồi, về thôi."

Từng người một thi nhau rời khỏi. Phương Vũ tức giận thay cho Lưu Tinh Hàm.

"Sao cậu không mắng bọn họ?"_Phương Vũ dìu anh dậy

"Tại mình không cẩn thận."

Bộ tây trang của anh lấm lem rượu vang đỏ, tóc cũng dính một ít, dáng vẻ thảm hại đến đáng thương. Bọn người đó biết anh là con rơi của Lưu Chấn An, họ ghen tỵ một đứa như anh cũng được hưởng sung túc.

Từ nhỏ, anh đã biết mình không phải con ruột của Lưu Chấn An. Anh là con của mẹ anh và chồng trước của bà. Lúc đầu, bố anh chăm sóc anh và mẹ anh chu đáo. Đến khi anh càng lớn thì càng không giống bố anh, ông ta một mực ghét bỏ anh. Không những thế ông ta còn nɠɵạı ŧìиɧ, ngày mẹ anh mất ông ta còn không gặp mặt lần cuối.

Ai cũng biết Lâm Chấn An giàu có nhưng lại ghét bỏ con trai. Thế nên, mọi người đều hù theo ông ta, cư xử khinh miệt anh.

"Tinh Hàm, cậu phải thanh toán chỗ này. Có trả nổi không vậy?"_Phương Vũ bối rối nói

"Được mà."_Lưu Tinh Hàm cười không mặn không nhạt

Cậu bất giác xót xa, lẽo đẽo đi theo sau nếu anh cần gì cậu sẽ có mặt.

"Bill là ba ngàn tệ ạ. Đã bao gồm chai rượu đỏ rồi."

Anh chợt cảm thấy may mắn vì số tiền không nhiều như anh tưởng tượng.

"Tôi thanh toán bằng thẻ ạ."_Lưu Tinh Hàm lịch thϊếp đưa cho cậu nhân viên

Anh, cậu và Phương Vũ đang ở quầy thanh toán thì Dương Á Mỹ đột nhiên xuất hiện.

"Ai làm anh trở nên khó coi thế này?"_Từ ngữ khó nghe nhưng giọng điệu hoàn toàn ngược lại

"Mỹ Mỹ..."_Lưu Tinh Hàm có chút nghẹn giọng

Cậu thấy cô ta lập tức cau mày khó chịu. Phương Vũ liền há hốc mồm.

"Tiểu thư của tập đoàn Dương Thị. Cậu quen cô ta sao?"_Phương Vũ hỏi nhỏ anh

Đến giờ, anh mới phát hiện cô ta họ Dương. Nhưng tại sao cô ta lại muốn quen biết anh, cô ta chủ động đưa số điện thoại kia mà.

"Bọn họ là bạn tôi. Miễn phí cho họ."_Dương Á Mỹ bảo người nhân viên

Lưu Tinh Hàm định mở miệng từ chối thì bị cô ta chặn lại.

"Đây là nhà hàng của Dương Thị. Đều là người nhà cả mà."

Từ ngữ cô ta nói mờ mịt rõ ràng. Ai ở đây là người nhà của cô ta?