Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 9: Bệnh rồi

Ngày hôm sau, cậu hoàn toàn không có một tiết học nào ở trường. Cậu thức dậy vào 8h, đi ngang qua phòng anh thì quyết định đi vào.

Anh đang ngồi dựa lưng vào thành giường, vẻ mặt buồn bã. Cậu bước vào như cái nút kích nổ, nước mắt anh đã rơi xuống.

Người cậu cứng đờ. Cậu đã nghĩ đến việc anh đánh cậu hay thậm chí gϊếŧ cậu, cậu đều cam lòng. Thế nhưng anh không làm thế, anh chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Anh cố gắng xoay đi hướng khác để cậu không dáng vẻ tệ hại của anh lúc này.

"Anh như thế này từ lúc nào rồi?"

Cậu hấp tấp chạy đến chỗ anh

Anh cuống cuồng trùm kín chăn vào người, trốn dưới lớp chăn.

"Anh đừng khóc. Em sẽ chịu trách nhiệm với anh..."

Cậu khổ tâm kéo lớp chăn ra. Ánh mắt hờn trách của anh quăng về phía cậu.

"Mẹ của chúng ta sẽ làm sao? Nếu mẹ biết chúng ta làm như thế này?"_Giọng anh chứa đầy sự lo lắng

Cậu thở phào vì anh không trách cậu thay vì thế là lo lắng cho cậu.

"Mẹ sẽ không mắng anh. Chuyện này là lỗi của em. Chuyện tối qua..."

Chuyện này đã không nhắc thì thôi nhưng mà nhắc đến thì mặt anh đã hồng rực rồi. Chắc có lẽ, anh nhớ đến những hành động mất mặt đã làm trước cậu.

Anh nhớ đến những nụ hôn bức người, những cái ôm chặt đến không thở nỗi và còn có tiếng gầm nhẹ nam tính của cậu. Tất cả mọi thứ cứ thi nhau ùa về đầu anh.

Cậu đứng đấy nhìn thấy được từng biểu hiện đáng yêu của anh. Cậu mạo mụi kéo cằm anh lên mυ'ŧ mát môi anh.

"Đừng nghĩ...hôm qua, anh rất đáng yêu."_Cậu cười dỗ ngọt anh

Tính từ "đáng yêu" này anh chưa từng nghĩ nó dành cho anh, anh thẹn thùng ra mặt.

"Em bớt nói nhảm đi..."_Anh gục đầu xuống không cho cậu nhìn mặt

Dáng vẻ này, cậu yêu chết đi được đây, muốn đem cất anh đi như giấu vàng trong nhà.

Cậu dịu dàng ôm anh vào lòng.

"Khoan đã...nóng quá."_Cậu đưa tay lên trán của anh

"Anh có hơi nhức đầu một chút..."

"Anh phát sốt rồi. Lỗi tại em,hôm qua em không xử lý cẩn thận. Lần đầu tiên của đàn ông phải rất cẩn trọng."

Đêm qua, anh bị cậu hành hạ trên giường đến kiệt sức. Lần đầu tiên của anh mà đã mạnh bạo như vậy rồi nên khỏi tránh khỏi phát bệnh.

"Không phải lần đầu tiên..."_Anh thì thào

"Không được chối. Em sẽ chăm sóc anh mà."

Cậu lấy khăn bông thấm nước ấm lau người cho anh. Bước đầu là lau tay tay lau chân. Sau đó, cậu luồng tay vào áo anh nhẹ nhàng thực hiện nhiệm vụ.

"Không hỏi mình một tiếng mà đã..."_Nội tâm của anh

Cậu càng ngày càng ngày tuỳ tiện động vào anh. Cậu dìu anh nằm xuống đắp chăn cho anh.

"Bảo bối, anh nằm ngoan ở đây. Không được đi lung tung."_Cậu cúi đầu nhìn anh cười rồi rời đi

Cậu xuống bếp làm ngay một nồi cháo cho anh. Cậu thái cà rốt, khoai tây, hành lá. Nhân vật chính là thịt bằm. Nấu xong cậu vội vàng đem đến chỗ anh trai.

"Nào, ngồi dậy đi."_Cậu dịu dàng kê gối để lưng anh dựa vào

"Phù...phù..."_Cậu thổi cháo nóng cho anh

Ngày hôm trước, anh ăn toàn mì gói. Cháo thịt bầm đương nhiên chỉ ăn trong mấy nốt nhạc.

Cậu hài lòng khi anh ngoan ngoãn dùng cháo. Cậu đưa cốc sữa bò được hâm nóng lúc nãy cho anh.

"Mau uống đi."_Cậu hối thúc anh

Anh cũng ực một hơi mà hết cốc sữa.

"Em cũng muốn sữa."_Cậu tự dưng đòi hỏi

"Sao không xuống nhà mà lấy?"

Cậu bạo gan kéo anh lại mà hôn tới tấp. Cậu cũng nếm được vị sữa ngọt ngào trên đầu lưỡi anh. Anh không cự tuyệt cậu mà đáp ứng nhu cầu của cậu.

Người anh tiến sát, tay sớm đã ôm chặt lấy cậu. Anh mân mê môi cậu, tài nghệ chuyển động lưỡi của anh thuộc hàng tuyệt xảo.

"Uống đủ chưa?"_Anh dứt môi cậu ra uỷ mị hỏi

"Bảo bối, anh đừng thế này nữa. Sẽ thiệt thân anh đó."_Cậu cười tà

Anh biết thân phận thu người lại, sợ cậu lại đè anh ra, anh không còn sức nữa rồi.

Anh hạ sốt rồi."_Cậu tự tiện sờ trán anh

Ở trạng thái đó, anh ngước lên nhìn cậu. Trong lòng anh vẫn còn chút tâm sự chưa giải quyết được.

"Anh muốn nói gì sao?" _Cậu băn khoăn hỏi

"À, không có gì."

Anh nhẹ đẩy tay cậu ra, nằm xuống giường giả vờ mệt mỏi. Cậu bỗng dưng xót xa, thân thể anh là do hôm qua cậu "tàn phá".

Cậu chui vào trong chăn, tay đã sớm kéo anh vào trong lòng ngực.

"Anh trai là bảo bối.”

Giọng nói trầm mà rất ấm thoảng vào tai anh. Trái tim anh thổn thức với nhịp đập liên hồi, nhưng anh không đáp lại câu nói của cậu.

Anh lặng lẽ cười nhạt rồi rơi vào giấc ngủ.

Anh như một chú gấu đáng yêu nằm cạnh cậu. Nghe từng thở đều đều của anh, cậu mạnh dạn ôm ấp anh. Người con trai này căn bản không cần dựa vào cậu, vì thân thể anh ấy cường tráng đến ngưỡng mộ.

Vẻ ngoài anh cao to và cũng rất ít khi khóc, anh chính là đại cường thụ chính hiệu. Cậu cũng thuộc loại thích gu mặn mà muốn "đè" anh.

"Vóc dáng chuẩn mà còn xinh đẹp."_Doãn Thần

Cậu thản nhiên khen ngợi anh trai. Bây giờ cậu có được anh thì phải ráng mà xài!!!

***

Anh chỉ ngủ thêm hai tiếng nữa thì thức dậy. Dáng vẻ khí chất thanh xuân của cậu làm anh bất giác mà xao động. Mặc dù bị cậu nhóc 19 tuổi làm cho mất hết tôn nghiêm vào tối qua, nhưng anh bằng lòng. Chỉ đơn giản vì là cậu chứ không phải một ai khác.

Ngủ một giấc thì thân thể anh đã khôi phục lại sức lực. Anh lục đυ.c xuống phòng bếp rót cốc nước, cổ anh khô khốc đến nơi rồi.

Anh xem đồng hồ đã 10h trưa, đi ra cửa hàng tiện lợi mua nguyên liệu làm bữa trưa: ức gà sốt cà, bông cải xanh hấp và chuối tráng miệng. Khi nấu xong bữa trưa, không cần gọi mà cậu đã tự động xuống.

"Thơm quá..."_Doãn Thần

Anh đang gắp mấy bông cải xanh thì đột ngột eo anh bị ôm chặt. Cậu đưa mũi vào cổ anh, mùi hương ở đó luôn làm cậu đắm đuối.

Cậu muốn ôm, anh để cho cậu ôm. Đợi khi anh bày hết thức ăn ra đĩa, cậu mới buông tha cho cái eo thon của anh.

"Đem ra bàn giúp anh."

"Vâng"

Cả hai ngồi vào bàn, ngồi đối diện nhau.

Cậu không tập trung ăn , chân cậu cứ quấn lấy chân anh.

"Ca ca, mẹ bảo 2 ngày nữa mới về."

"Ừ."_Anh tập trung ăn uống

Cậu đánh liều, bàn chân cậu đã cho vào trong ống quần anh. Anh ngước nhìn cậu, không tỏ vẻ từ chối.

Cậu tiếp tục thú vui bỡn cợt chân anh một lúc nữa.

"Không muốn ăn sao? Đồ ăn không ngon?"_Anh bắt đầu khó chịu

"Không phải..."

"Thế thì mau ăn đi."_Anh ra lệnh cho cậu

Cậu ngoan ngoãn thu cái chân hư hỏng lại.

"Em có kế hoạch gì không?_Anh đột ngột hỏi

Cậu đang ăn thì ngẩn mặt lên.

"Không có."

"Đến phòng tập đi."

"Vâng."_Cậu nghe lời

Anh đến tủ lạnh rót sữa ra cốc rồi đứng đó ực ực. Cậu nghe thấy liền chạy đến chỗ anh.

Cậu thẳng thừng kéo hông anh lại, nhướng người tỏ ý muốn hôn.

"Không được."_Anh lấy tay chặn miệng cậu lại

Cậu khó chịu nhăn mặt.

"Miệng còn em chưa rửa..." _Anh bảo

Anh nhanh chóng xổng khỏi vòng tay của cậu, chạy đi với khuôn mặt đỏ bừng bừng.

"Dễ thương quá đi~"_Cậu cười rộ lên

Anh chạy ra bàn ăn, đang vội vàng dọn bát đĩa thì lại cậu ôm từ phía sau. Cậu nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh thì liền vui vẻ.

"Cho em sờ một chút có được không?"

Tay cậu bắt đầu xoa ở bụng anh sau đó lân la đến ngực anh.

"Tránh ra đi."_Anh vùng vẫy khỏi cậu

Anh đỏ mặt mắng cậu.

"Sao em tự tiện thế hả? Đi rửa bát cho anh."

_To be continued_