Khi buổi tối Chu Vân Kỳ về tới nhà, đèn đã sáng.
Hai anh em ngồi chễm chệ trên sofa, bày sẵn trận thế chờ “Anh trai cả” của bọn họ trở về.
Bởi vậy lúc Chu Vân Kỳ bước vào phòng khách, đập vào mắt là tình cảnh “Hưng sư vấn tội*” như trên.
*兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.
Chu Vân Câu là người đầu tiên không nhịn được, hắn nghiến răng, vừa trông thấy Chu Vân Kỳ lập tức đứng dậy, bước tới nắm lấy cổ áo Chu Vân Kỳ: “Anh trai, anh quả thật là người anh trai tốt!”
Đúng vậy, vì muốn cải thiện mối quan hệ với em út, tiện tay báo thù một chút, sau khi Cam Vân ngủ, Chu Vân Từ đã khai ra hết tất cả những gì mà hắn biết cho Chu Vân Câu, và Chu Vân Câu bây giờ, uhm, đại khái gọi là di dời hận thù đi.
“CMN Những gì mà anh nói với tôi lúc tôi mười lăm tuổi, hóa ra chỉ toàn là lừa gạt tôi để anh có thể một mình chiếm lấy Vân ca, có phải không?!” Quả thật Chu Vân hối hận vô cùng, nhớ tới bản thân từng ngu đần đi tin lời Chu Vân Kỳ, kết quả tên lừa đảo này đã sớm giăng bẫy bắt chim!
Nói cũng đúng, tự dưng trùng hợp quá đỗi, ngay vào lúc mình sắp tỏ tình, Chu Vân Kỳ xuất hiện vứt mấy cái lịch sử giao dịch tiền vào mặt mình, còn chắc ăn như bắp mà phân tích tới phân tích lui, hóa ra là chơi xỏ mình từ lúc đó!
Nếu Vân ca không thân thiết với mình, thì kết quả chẳng phải là thân thiết với anh ta hay sao?!
Xem xem, chẳng những lên giường, mà còn CMN cho dùng thuốc!
“Đúng là tôi ngu như bò nên mới đi tin lời anh!” Chu Vân Câu mà biết vậy đã chẳng làm, nhớ tới hai năm qua sống trong đau dớn giãy giụa, còn làm Vân ca buồn lòng suốt thời gian dài như vậy!
Gian phu một người thì thôi đi, kết quả lòi ra một người nữa, thậm chí còn có mưu đồ từ trước chen vào sớm hơn, lại là người anh cả mà mình tin tưởng bấy lâu nay!
Không chừng lần nọ bị sốt cũng là do chơi quá hăng làm Vân ca bị nhiễm trùng, Chu Vân Kỳ còn nghiêm túc lừa gạt mình…… Đúng là càng nhớ tới càng tức, Chu Vân Câu nhìn Chu Vân Kỳ, chuẩn bị giơ tay đấm một cái lên mặt hắn.
Chu Vân Kỳ cản lại nắm đấm của em trai nhà mình, ngó sang Chu Vân Từ đang ngồi xem kịch hay trên sofa, hiểu ngay vấn đề.
“Vân Câu, em nghĩ rằng không có anh là Vân ca sẽ thích em ngay sao?” Chu Vân Kỳ nhíu mày nhìn thiếu niên hùng hổ trước mặt, trở tay khống chế lại hắn, “Em có ngu hay không vậy, tới giờ vẫn không hiểu được nguyên do của vấn đề à?”
“Có cái chó má vấn đề gì?!” Chu Vân Câu cười khẩy, “Vấn đề hiện tại của tôi là vợ tôi bị người ta chơi, mà còn tới hai tên, anh thật không làm tôi … thất vọng ha!”
Chu Vân Từ khoan hãy tính đi, trong khi đó Chu Vân Kỳ chính là anh trai ruột mà hắn thân thiết nhất, vậy mà nỡ đối xử với hắn như vậy, Chu Vân Câu nhớ tới hai năm sống u uất của mình, trong tim không khỏi cảm thấy chua xót.
Chuyện này mà là người khác làm thì hắn đã không cay cú tới như vậy.
“Cho dù không có anh, Vân ca cũng không thích em.” Tất nhiên Chu Vân Kỳ biết Chu Vân Câu đang cáu kỉnh cái gì, nhưng trong tim hắn cũng cáu vậy.
Thuốc kia từ lúc Cam Vân bị bệnh đã không đυ.ng tới nữa, nhưng ai ngờ được nó tác dụng chậm mà còn lớn, cho dù ngừng cũng chẳng cản nổi, càng đừng nói tới việc trước đó Cam Vân ngày nào cũng thoa, tác dụng mạnh hơn cả thuốc uống.
Hắn cũng tức giận, chẳng những tức Chu Vân Câu, càng giận bản thân hơn.
Nếu không phải lúc trước hắn tự cho là đúng, đã không phải chịu đau khổ nhiều năm qua, hại chính mình, hại Chu Vân Từ, cũng hại Chu Vân Câu.
Bọn họ và Cam Vân đã bỏ lỡ quá nhiều, những tổn thương cũng đã in hằn lên Cam Vân, giờ mới bù đắp, tuy rằng tự cảm thấy thời điểm vẫn chưa muộn, nhưng trên thực tế Cam Vân là một người cực kỳ xem trọng tình cảm —— vậy bây giờ Cam Vân đã quên được Chu Nhậm chưa?
Nhìn xem, Cam Vân có hẳn mười năm không gặp Chu Vân Từ, nhưng đơn giản một chỗ là hắn quá giống Chu Nhậm, cứ thế vỏn vẹn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Cam Vân đã thân thiết với hắn như vậy.
Bọn họ phải dùng biện pháp gì, mới có thể khiến Cam Vân yêu bọn họ?
“Vân ca yêu chính là Chu Nhậm, cha ruột của chúng ta.” Chu Vân Kỳ trông thì rất bình tĩnh, nhưng lại như có muốn bùng nổ, “Cho dù anh ấy đến với chúng ta không phải vì tiền thì làm sao? Em đoán xem em tỏ tình sẽ được câu trả lời như thế nào, xa cách hay là đáp lại?”
“Vân Câu… Từ trước tới nay anh ấy đối xử tốt với chúng ta không phải là do chính bản thân chúng ta có được, mà là nhờ ơn Chu Nhậm……”
“Anh nói cái chó má gì đó?!” Chu Vân Câu cảm thấy anh trai của mình điên rồi, “Cho dù nền móng tình cảm được xây nhờ ơn ông già đó thì đã làm sao, mười mấy năm kề cạnh đâu phải ảo giác? Chúng ta là người sống sờ sờ, cũng không phải đồ vật vô tri vô giác, anh ấy sớm muộn sẽ thích chúng ta!”
“Em tán thành ý kiến của Câu Vân.” Chu Vân Từ cũng đứng dậy, cười tủm tỉm với Chu Vân Kỳ, “Anh cả, anh suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Tranh giành không lại người đã mất, vậy chúng ta lợi dụng người đã mất, đạp lên xác của hắn bước lên không phải là cách hay sao?
“Chúng ta còn phải cám ơn Chu Nhậm, người chẳng có chút trách nhiệm làm cha ấy nữa kìa.” Chu Vân Từ vuốt vuốt gân xanh trên cổ tay, “Nếu không nhờ lão ấy, Vân ca cũng không xuất hiện bên cạnh chúng ta.”
“Hà cớ gì suy nghỉ nhiều như vậy, anh cả.”
“Chỉ cần Vân ca còn ở cạnh chúng ta, sợ gì mà không có thời gian?”
………
Cuối cùng mùa đông cũng qua mau, ngày xuân ghé đến.
Vào đêm hôm đó ba anh em đã thống nhất chung ý kiến, Chu Vân Từ cũng coi như là tận dụng cây nhà trồng, âm thầm lặng lẽ thôi miên Cam Vân, trong vô tri vô giác mà thay đổi nhận thức của Cam Vân, làm y đón nhận chuyện tình ái.
Cam Vân rất mơ hồ trong vụ việc bản thân làʍ t̠ìиɦ cùng hai người Chu Vân Câu và Chu Vân Từ, y chỉ nhớ mang mang rằng mình nhìn nhầm người ta thành Chu Nhậm, trong cơn mơ màng si cuồng xảy ra chuyện gì, bởi vậy y càng thêm áy náy với hai người bọn họ, khó từ chối bọn họ cái gì.
Chung một mái nhà, không có khả năng Chu Vân Kỳ không biết chuyện này, hắn lại thích trưng ra một khuôn mặt u uất mà nhìn Cam Vân, cũng thành công khiến y mềm lòng, mối quan hệ cứ vậy mà mơ mơ hồ hồ tiếp tục.
Thời gian lâu dài, Cam Vân chẳng còn phân biệt được lúc mình lên giường với bọn họ là bằng lòng hay cự tuyệt.
Ba tên nam nhân cực kỳ gian xảo, chia thời gian của Cam Vân rất thỏa đáng, Chu Vân Từ thứ hai thứ ba, Chu Vân Kỳ thứ tư thứ năm, Chu Vân Câu thứ bảy chủ nhật, thứ sáu nghỉ ngơi.
Thứ sáu, Cam Vân lười biếng nằm trên ghế bành, cảm nhận độ ấm của ánh nắng.
Ừmm……
Cam Vân mở mắt, nhìn những cái cây trồng trong chậu ở đằng xa.
Đã đến lúc.
“Tam Tam, xác nhận sử dụng bàn tay vàng.”
“Ting —— đã xác nhận sử dụng, sửa chữa đã cài vào trong trí nhớ… Sửa chữa hoàn thành!”
Lưu Thanh với bộ âu phục đang đứng trước dãy biệt thự xa hoa, trong tay hắn cầm thứ gì đó, xem xem đồng hồ, kế đến bước tới cửa.
“Nhị thiếu gia, ngoài kia có khách muốn gặp tiên sinh.” Giúp việc thông báo với Chu Vân Từ, ý muốn hỏi phải làm như thế nào.
Chiều nay Cam Vân không có nhà, Chu Vân Từ hứng thú gật gật đầu, nói: “Mời khách vào đi”.
Lưu Thanh được giúp việc mời vào nhà, quanh co không biết bao nhiêu hành lang hắn mới đến được phòng khách, Chu Vân Từ đang ở trong ấy chờ hắn.
Phản ứng vẫn y hệt những người khác, ngay khi trông thấy Chu Vân Từ, Lưu Thanh còn tưởng rằng cố chủ của mình sống lại.
Nhưng việc đó hiển nhiên là không hề khoa học, nghĩ cũng biết vị này hẳn là con trai của cố chủ.
“Luật sư Lưu, đây là Nhị thiếu gia Chu Vân Từ. Nhị thiếu gia, đây là Luật sư Lưu Thanh.” Giúp việc giới thiệu xong là đi ra ngoài, nơi này chỉ còn lại Lưu Thanh và Chu Vân Từ.
Chu Vân Từ đánh giá Lưu Thanh, xem bộ dáng nhân sĩ tinh anh của hắn, chủ động dò hỏi: “Luật sư Lưu, có việc gì sao?”
“…”Lưu Thanh kéo kéo vạt áo, bày tỏ thái độ công tư rõ ràng, “Chào ngài, tôi là Lưu Thanh, Luật sư riêng của ngài Chu Nhậm.”
“Tôi tới đây, là để hoàn thành một di nguyện cuối cùng của ngài Chu Nhậm ……”
………
Lưu Thanh ra về, nhưng hắn để lại một bức thư.
Chu Văn Từ nhìn bức thư in dấu thời gian mà hắn để lại kia, Lưu Thanh muốn tự tay đưa cho Cam Vân nhưng bị Chu Vân Từ ngăn cản.
Cũng có lẽ do Chu Vân Từ quá giống Chu Nhậm, khiến Lưu Thanh bỗng nhiên có lòng tin với hắn.
Cố ý dặn dò khi Chu Vân Câu sinh nhật 18 tuổi mới đưa bức thư này tới… Cha à, rốt cuộc ngài muốn gì?
Chu Vân Câu cầm bức thư lên, mở nó ra.
Vừa xem xong, mặt mày Chu Vân Từ như nổi giông bão, hắn nhớ tới một vài chuyện, sau đó trong lòng cười khinh người cha chưa từng gặp qua này.
Cặn bã.
Ở trong lòng Cam Vân, đây là một mối tình đơn phương có đầu mà không có đuôi, nhưng y lại không hề hay biết bản thân bị Chu Nhậm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cho dù Chu Nhậm đã chết, cũng không buông tha cho Cam Vân.
Theo quán tính Chu Vân Từ tính xé bỏ bức thư, nhưng hắn xé được một góc đã ngừng lại.
Khoan đã.
…… Đột nhiên Chu Vân Từ nghĩ được một ý hay, hắn móc di động ra, nhắn cho Chu Vân Kỳ một tin.
Kế đó, Chu Vân Từ ngồi chờ trên sofa.
Cam Vân không có nhà, là đi viếng mộ Chu Nhậm, y nhất quyết đi một mình.
Thời điểm y về tới, có thể trông thấy cảm xúc của y không tốt.
Hôm nay Chu Vân Kỳ tan làm sớm, chờ Cam Vân về tới, hắn đã ở ngay cửa đón Cam Vân, trao một cái ôm vững chắc.
“Hôm nay có món tào phớ và sườn xào chua ngọt, sau đó ăn tráng miệng là mochi.”
Cam Vân thích ăn ngọt, thực đơn trong nhà tuy phải xem xem sở thích của Cam Vân, nhưng toàn mấy món nhạt nhạt, chứ cả một mâm đường với đường như này là hiếm có.
Cam Vân ngước xem Chu Vân Kỳ, hiện giờ y đã biết quan sát biểu cảm mà đoán ý định của người khác, nhìn ra được hắn đối với mình rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Giờ này chẳng phải cậu đang ở công ty sao?” Hiện là 5 giờ 30 phút chiều, mà Chu Vân Kỳ thường tới 8 giờ mới về đến.
“Hôm nay xử lý xong sớm.” Hai người cùng bước vào, Chu Vân Từ đang dọn cơm, tuy nhiên hôm nay hắn không có bắt chước giống Chu Nhậm, ngược lại còn cười rất khác.
Đây có nghĩa là hắn đang thay đổi thói quen của chính bản thân sau ngần ấy năm trời.
“Vân ca.” Chu Vân Từ cười cười với Cam Vân, “Mười giờ Vân Câu mới về, chúng ta ăn cơm trước nhé.”
?
Cam Vân khó hiểu mà nhíu nhíu mày, thái độ bọn họ quá lạ lùng, càng khiến y cảm thấy hoang mang lo sợ.
Chỉ là hiện tại hai tên này không có ý định giải thích lý do vì sao bọn họ lại như vậy, vì thế Cam Vân đành ôm một bụng suy tư ngồi ăn cơm.
Sau khi ăn xong chờ xuống cơm xong, Cam Vân bị hai nam nhân đè ngồi xuống sofa, Chu Vân Từ nhìn thẳng vào mắt y, đưa ra một bức thư.
“Vân ca, đây là bức thư mà chiều nay Luật sư riêng của cha đem tới, người ấy dặn là đưa cho anh.”
Chu Nhậm?
Cảm xúc của Cam Vân tức thời kích động, y vừa do dự vừa bất an mà nắn bóp đôi tay, lại thêm có chút gấp gáp đón lấy bức thư.
Chu Vân Từ không hề do dự mà đặt bức thư lên tay Cam Vân, sau đó nhìn Cam Vân mở ra, chầm chậm đọc lên.
Y có vẻ vừa nóng vội lại vừa trân quý, chỉ còn nước muốn đọc thuộc lòng từng câu từng chữ trong thư.
Nhưng rất nhanh, theo dòng chữ y đọc càng nhiều, sắc mặt y càng thay đổi.