Sổ Tay Nghịch Tập Của Pháo Hôi

Quyển 3: Chương 5: Tiểu con riêng bôi thuốc cho vợ, ngẫu nhiên gặp được đồng học, nổi điên ban đêm đánh lén

Đầu ngón tay thiếu niên hơi nóng, sờ lên da thịt tinh tế non nớt mềm mại, cam thấy như đang sờ vào đám mây, vừa mềm vừa nảy lên.

Nhưng hình ảnh phong tình đêm qua lại hiện lên trong đầu, Chu Vân Câu khó tránh khỏi lại rục rịch nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác được tiểu huynh đệ của mình đang chậm rãi phản ứng.

Hắn vội vàng ném những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi, trước không nói đây không phải nơi có thể tùy tiện làʍ t̠ìиɦ, hơn nữa chân Cam Vân còn chưa khỏi hẳn, nói thật hắn cũng có chút đau lòng.

“Hức...” Cam Vân mười mấy năm nay luôn sống trong sung sướиɠ, thuốc mỡ bôi lên vết da trầy vừa lạnh vừa đau, cho dù Chu Vân Câu cố gắng khiến động tác trở nên nhẹ nhàng, nhiều lúc cũng không kiềm chế tốt lực đạo.

Mới chỉ bôi được một chút Cam Vân đã không chịu nổi, hắn đau đến phát run muốn khép lại chân, có chút cam chịu nói: “A Câu, đừng bôi, đừng bôi nữa! Đau..”

Nhưng điểm yếu bị Chu Vân Câu nắm trong tay, thiếu niên cứng rắn bẻ chân hắn ra, nhanh chóng bôi thuốc mỡ, một câu cũng không nói, nhẫn đến khó chịu.”

“Vân ca, anh nhịn một chút, nếu không bôi thuốc sẽ càng đau.”

Đến khi bôi thuốc xong, Cam Vân đã đau đến phát khóc, thật sự là quá đau, hắn cảm thấy bản thân như vừa chết đi sống lại.

Chu Vân Câu vội vàng dán lại gần hết hôn lên khóe mắt lại đến chóp mũi Cam Vân, tóm lại những nơi có thể hôn hắn đều hôn một lượt, không ngừng dỗ dành mới khiến Cam Vân ngừng khóc.

Sau khi dần quen với cảm giác đau rát, Cam Vân liền ngồi dậy muốn nhìn nơi Chu Vân Câu thường ở như thế nào, tâm trạng Chu Vân Câu đang rất vui vẻ, lúc này cực kỳ ngoan lần lượt giới thiệu từng chỗ cho Cam Vân.

Trong lòng hắn cũng có tâm tư, muốn cho Cam Vân nhìn thấy ký túc xá của mình trông như thế nào.

Gần hai năm không nói chuyện với Cam Vân, Chu Vân Câu như một con sói điên tạm thời được Cam Vân trấn an xoa dịu.

Lúc này Cam Vân đang được thiếu niên dỗ dành, mềm mại dựa vào người thiếu niên, không hề có bộ dáng của trưởng bối nhưng trong miệng lại bắt đầu lan man lải nhải những lời nói dặn dò của người lớn với đứa nhỏ trong nhà.

Một lúc sau, Chu Vân Câu mới đỡ Cam Vân rời khỏi ký túc xá, học sinh bên ngoài rôm rả tụ tập nói chuyện với nhau, các phụ huynh đang họp ở trong phòng học.

“Vân Câu ca, đây là?” Một thiếu niên mồ hôi đầy đầu từ xa nhìn thấy Chu Vân Câu, vốn muốn chạy lại gọi Chu Vân Câu cùng chơi bóng với bọn họ, nhưng khi đến gần lại thấy trong ngực hắn đang ôm một người, vì thế ôm bóng nghi hoặc hỏi.

Chu Vân Câu nở một nụ cười đắc ý, đột nhiên đẩy đẩy người trong ngực: “Đây là Vân ca của tôi.”

Vân ca? Thiếu niên như sấm rền bên tai, lại nhớ tới cảm giác sợ hãi ám ảnh khi vừa mới lên cao nhất của hai chữ “Vân ca”, hắn vẫn luôn nhớ rõ khi vừa mới lên cao nhất bản thân sùng bái Chu Vân Câu bao nhiêu, liền sợ hãi Chu Vân Câu luôn niệm Vân ca ở bên tai mình bấy nhiêu.

Gì mà Vân ca hôm nay dặn tôi uống nhiều sữa, gì mà tôi có Vân ca, thật giống như có cả thế giới... Thiếu niên vui vẻ khiến hắn luôn ngây ngô cười khoe với người khác “Vân ca” đối tốt với hắn như nào.

Nhưng sau khi kết thúc cao nhất, Chu Vân Câu đột nhiên thay đổi thành một người khác, không hề nhắc đến Vân ca, vẻ mặt thường xuyên u ám, giống như người ta nợ hắn bảy tám trăm vạn, nhưng theo Trương Phỉ thấy, càng giống nam chính bị bạn gái vứt bỏ —— bị bỏ rơi vì tiền.

Từ đó không ai dám ở trước mặt Chu Vân Câu nhắc tới Vân ca, cho dù chỉ là một chữ cũng không được.

Nhưng hắn chưa kịp nói gì, người trong ngực Chu Vân Câu đã ngẩng đầu lên, gương mặt hồng nhạt nở một nụ cười với thiếu niên.

“Chào em, anh là Cam Vân.” Nói xong, Cam Vân vỗ vỗ tay Chu Vân Câu, có chút xấu hổ nói, “A Câu, em mau thả anh xuống.”

Bị tiểu bối ôm vào ngực thực mất mặt a...

Chu Vân Câu chỉ nhướng mày làm bộ không hiểu ý của Cam Vân, vẫn vững vàng mạnh mẽ ôm người vào trong ngực.

“Vân, Vân ca! Chào anh, em tên là Trương Phỉ.” Thiếu niên đột nhiên hô to một tiếng, hắn chưa từng gặp người nào xinh đẹp mềm mại như vậy, giống như một cái bánh gạo nếp trắng nóng hổi, gương mặt hơi đỏ chỉ cần cười với hắn một cái, là có thể đem hồn hắn câu đi.

Trong nháy mắt hắn liền hiểu tại sao Chu Vân Câu mỗi ngày đều nhắc tới Vân ca, nếu là hắn, hắn không những chỉ nhắc tới, mà còn muốn mọi lúc mọi nơi đều nhắc.

Trương Phỉ mặt đỏ lên, giống Đường Tăng bị yêu tinh quyến rũ, nhưng lại không kiềm chế được sắc tâm Trư Bát Giới.

Cam Vân bị thái độ của thiếu niên sững người một lát, nhưng không đợi hắn đáp lời cậu bé thú vị này đã bị Chu Vân Câu đột nhiên đen mặt ôm hắn xoay người rời đi.

Thiếu niên đứng tại chỗ bị ánh mắt trước khi đi của Chu Vân Câu dọa sợ, đến khi Chu Vân Câu đi xa, hắn đột nhiên đánh vào đầu mình một cái, thật là không muốn sống mà, hắn lại dám ở trước mặt Vân Câu ca lấy lòng người của hắn.

“A Câu, em sao vậy?” Đến khi bị ném vào trong xe, Cam Vân vẫn không hiểu tại sao Chu Vân Câu lại đột nhiên tức giận.

Hắn có chút lo lắng nhìn Chu Vân Câu, Chu Vân Câu lại nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ấn đầu Cam Vân hôn xuống.

Đầu lưỡi mạnh mẽ với vào như mưa rền gió dữ càn quét toàn bộ bên trong khoang miệng, Chu Vân Câu không buông tha bất kỳ một tấc nào, hàm trên cũng đều tỉ mỉ liếʍ qua, khiến Cam Vân không ngừng run rẩy, chờ đến khi hắn buông môi Cam Vân ra, nam nhân bởi vì thiếu khí mà có chút say xe, cánh môi cũng trở nên đỏ hồng ướŧ áŧ.

Chu Vân Câu nắm cằm Cam Vân, khiến y chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Vân ca, sao anh lại thích quyến rũ người khác như vậy?”

Quyến rũ em còn chưa đủ sao, còn muốn đi quyến rũ Trương Phỉ... Có phải chỉ cần thả anh ra ngoài, anh sẽ quyến rũ càng nhiều người phải không?

Anh có biết những người đó sẽ đem anh thao chết trên giường không?

Tại sao anh lại không biết đủ như vậy!

Chu Vân Câu như lâm vào trạng thái điên cuồng, Cam Vân nhút nhát sợ hãi nhìn hắn: “Anh không hề quyến rũ ai... Cậu bé kia không phải là bạn của A Câu sao? Anh chỉ muốn biết thêm về A Câu...”

“Em đừng tức giận, nếu em không thích anh nói chuyện với người khác, vậy anh sẽ không nói chuyện với họ được không?”

Những ý tưởng bạo ngược trong đầu còn chưa kịp nói ra, đã bị những lời nói của Cam Vân dẹp sạch, Chu Vân Câu như một con sói được trấn an, ôm chặt Cam Vân.

Thực ra hắn đã sớm điên rồi.

Vào sinh nhật hai năm trước hắn ước mãi mãi được ở bên Cam Vân, sau đó bị Chu Vân Kỳ kéo đến thư phòng nhìn những chứng cứ đó, hắn liền điên rồi.

Nhưng lúc đó hắn không tìm được lối thoát, nhưng bây giờ...

“Anh không muốn em tức giận đúng không? Em không thích cái gì anh liền làm cái đó sao?” Chu Vân Câu khàn giọng hỏi, trong mắt hắn đều là cố chấp.

Nhưng Cam Vân không nhìn thấy, hắn mềm lòng lại sợ hãi ừ một tiếng.

“Vân ca... Anh thật tốt...” Chu Vân Câu vuốt mái tóc mềm mại của nam nhân, hình như hắn đã tìm ra được phương pháp trả thù mới, trong lòng không còn buồn bực, giống như trẻ nhỏ được ăn kẹo, không biết đủ mà muốn có được càng nhiều.

Dù sao... Cũng là do Cam Vân đối xử không tốt với hắn trước không phải sao?

【 tác gia tưởng lời nói: 】

Chương sau Chu Vân Câu được ăn thịt, đại con riêng giám thị rình coi