“A… Vân thúc, ngày ấy ta không biết thân phận của ngươi, nếu sớm biết ta tuyệt đối sẽ không nói những lời đó nhục nhã ngươi!” Lâm Trạch Giai duỗi tay, trực tiếp rút cành mận gai ra, đưa cho Cam Vân, “Ngươi đánh ta đi, đánh đến khi nào ngươi nguôi giận thì thôi, ta tuyệt đối sẽ không rên một tiếng.”
Vì rút cành mận gai ra quá nhanh, bên trên còn dính vài vết máu, Cam Vân lùi về sau một bước, cố gắng cách xa cành mận gai rướm máu kia.
“Ngươi……” Cam Vân quay đầu đi, “Sự tình ngày đó coi như chưa từng xảy ra, ta sẽ không đánh ngươi, ngươi trở về đi, đừng bao giờ tới đây nữa.”
Cam Vân thật sự sợ Lâm Trạm cùng Lâm Trạch Giai, hết lần này tới lần khác khiến hắn nhớ lại sự tình bất kham ngày đó.
Ngày hôm nay vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt đều bị phá hủy, hắn ước lượng thời hạn một tháng của Lâm Trạm, càng không muốn nói gì thêm với Lâm Trạch Giai, chỉ muốn nhanh chóng đuổi người đi.
“Sao có thể chưa từng xảy ra?” Lâm Trạch Giai vốn là tới thỉnh tội, kết quả lại bị lời nói của Cam Vân chọc tới, hắn đứng dậy, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ Cam Vân.
Cam Vân nhạy bén cảm thấy không thích hợp, ánh mắt hắn nhìn về phía cửa, thân thể cũng hơi nghiêng về phía đó, nhưng hắn còn chưa kịp có động tác gì, đã bị Lâm Trạch Giai mạnh mẽ kéo cả người đâm vào trong ngực hắn.
“Chúng ta có phu thê chi thật, thân thể ngươi mỗi một tấc đều bị ta sờ qua, đã như vậy rồi ngươi còn nói chưa từng phát sinh cái gì?”
Lâm Trạch Giai ôm lấy eo Cam Vân, chạm thẳng vào chỗ nhạy cảm của hắn.
“Ô!” Cam Vân cắn môi, thiếu chút nữa đứng không vững, tay hắn để trước ngực Lâm Trạch Giai, đôi mắt không thể tin nhìn hắn.
Nam tử thế nhưng đặt tay vào giữa hai đùi hắn, còn làm càn mạnh mẽ xoa bóp.
“Vân thúc có phải thấy rất thoải mái không?” Lâm Trạch Giai cười khẽ, tay càng thêm dùng sức, một bàn tay khác thậm chí dọc theo xương sống men theo kẽ mông ấn xuống, ngón tay vân vê c̠úc̠ Ꮒσα của Cam Vân.
“Khoảng thời gian này ta học được rất nhiều thứ, Vân thúc, ta sẽ làm ngươi thoải mái.”
“Ngươi điên rồi sao! Buông, buông ta ra!” Cam Vân bị xoa bóp đến không còn chút sức lực, eo của hắn vốn đã rất mẫn cảm, Lâm Trạch Giai còn hết xoa lại véo nơi tư mật, đúng thật là không muốn cho hắn dễ chịu quá.
“Đừng, đừng xoa ô……” Trong mắt nam nhân phủ kín một tầng hơi nước, Lâm Trạch Giai cởi y phục của hắn ra, du͙© vọиɠ trong mắt hắn nhanh chóng bùng lên, nóng bỏng như muốn thiêu đốt người trong ngực.
Vốn chỉ định giáo huấn Cam Vân một chút, hiện tại lại nhịn không được, thân hình trước mặt như là trai thịt bị mạnh mẽ cạy a, mềm mại run rẩy, lại không có bất kỳ lực chống cự nào với con cò sắp ăn nó.
Cách lớp áo xoa nắn đầṳ ѵú nam nhân, Cam Vân không nhịn được, cả người run rẩy, miệng nhỏ phát ra từng tiếng rêи ɾỉ thở dốc đứt quãng, tức khắc càng khiến Lâm Giai Trạch càng thêm ra sức nắn bóp, hắn muốn nghe được càng nhiều tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của Cam Vân.
“Không cần… Không…… Ân a……” Cam Vân ngã vào bàn gỗ, hai đùi vô lực rũ xuống, như một con cá mắc cạn mặc người xâu xé.
“Vân thúc, ngươi xem, ngươi đều chảy dâʍ ŧᏂủy̠ rồi, sao vẫn còn muốn khẩu thị tâm phi?”
Lâm Trạch Giai dùng tay búng búng nấm nhỏ trên bụng nhỏ đang dần đứng lên của Cam Vân, lỗ chuông bắt đầu kích động chảy ra dịch nhờn, như đang trách chủ nhân nó không thật thà.
“Ô ô……” Cam Vân choáng váng, trong mắt đã không còn bình tĩnh, hắn không rõ, tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Cởi tiết khố của Cam Vân ra, Lâm Trạch Giai quỳ xuống giữa hai chân Cam Vân, đầu tiên là thân mật liếʍ cắn đùi thịt mềm bên trong, sau đó nâng nam căn của Cam Vân lên, một ngụm bỏ vào trong miệng.
“A! Không được ân!!” Nam căn bị bỏ vào khoang miệng mềm mại ướt nóng, Cam Vân run rẩy che miệng lại, càng thêm khó tin nhìn Lâm Trạch Giai đang liếʍ láp nam căn của hắn.
Hơn nữa —— Lâm Trạch Giai còn dùng vẻ mặt như đang hưởng dụng cao lương mỹ vị.
Đây là lần đầu tiên Lâm Trạch Giai liếʍ nam căn cho người khác, hắn nhớ lại nội dung trong xuân cung đồ, không thuần thục đem đầu lưỡi đè vào lỗ chuông, đồng thời liếʍ mυ'ŧ thịt căn.
“A a……” Trên mặt Cam Vân khó nén sung sướиɠ, hai chân run rẩy, thế nhưng cứ thế bị Lâm Trạch Giai kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn ra.
Ngay sau đó, cả người hắn đều đỏ hồng phấn nộn, chỉ cảm thấy chính mình thật dơ bẩn, thế mà lại bắn vào trong miệng người khác.
Đầu lưỡi Lâm Trạch Giai nếm được tư vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cam Vân, hắn thỏa mãn nghĩ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cam Vân thật thơm giống như mùi cơ thể hắn vậy, còn có vị ngọt thanh. Động tác trên tay và miệng cũng không ngừng lại, hắn như một tên nghiện bắt đầu tham lam tăng lực độ liếʍ hút, như là vô cùng khát cầu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cam Vân.
Đột nhiên bị mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Cam Vân nhịn không được nắm tóc Lâm Trạch Giai, hai chân cũng theo bản năng tiến lên trước, bộ dáng hoàn toàn bị Lâm Trạch Giai kéo vào trong du͙© vọиɠ, hy vọng hắn mang lại cho mình càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ.
Nhưng một lát sau, Cam Vân cả người đều mềm như bông, bắt đầu ngăn không được nghẹn ngào thút thít.
Hắn cảm thấy mình như Đường Tăng bị yêu tinh bắt được, sắp bị hút khô rồi.
“Đừng, đừng hút… Ha a…” Cam Vân nức nở muốn đẩy đầu Lâm Trạch Giai ra, nhưng sức lực so với tiểu miêu miêu còn nhỏ hơn, nói là đẩy, càng giống như là dục cự hoàn nghênh, như là âu yếm khích lệ.
“Ô… Ô……” Nam nhân bất giác dựng thẳng eo, xuân ý cùng chua xót thu lại giữa mặt mày của hắn.
Chờ đến khi Lâm Trạch Giai buông nam căn của Cam Vân ra, nắm ngọc kia đứng thẳng như bị mạ một tầng thủy tinh hồng nhạt, toàn thân phấn nộn đều bị tưới ướt đẫm.
Trông rất đẹp mắt.
Lâm Trạch Giai liếʍ liếʍ môi, đem toàn bộ hàng tồn của Cam Vân nuốt vào bụng, hắn dướn người lên, cởi bổ vạt áo trước ngực Cam Vân, sau đó cúi đầu cắи ʍút̼ núʍ ѵú đã đứng thẳng, bàn tay cũng ở một bên vυ' khác hết véo lại niết.
Hạ thân hắn căng phồng thành một đống lớn, đem nam căn của chính mình cách y phục cọ lên nam căn của Cam Vân.
Lúc này, từ ngoài cửa vang lên một giọng nữ thanh thúy,
“Cha, người cùng Nhị, Nhị công tử đã nói chuyện xong chưa?”
Cam Vân hô hấp cứng lại, đầu óc như hồ nhão nháy mắt trở nên thanh tỉnh, muốn đẩy Lâm Trạch Giai đang làm loạn trên người mình ra, nhưng trước ngực vừa ngứa vừa thoải mái, khiến hắn nhịn không được thở dốc rêи ɾỉ, vì thế đành phải vươn tay lên che miệng mình lại.
Lâm Trạch Giai tất nhiên cũng nghe thấy tiếng của Cam Khuynh Từ, hắn ngẩng đầu, liền thấy Cam Vân bày ra biểu tình cầu xin; hắn lại cúi đầu, nhìn đầṳ ѵú sưng lớn đỏ hồng bị nước bọt của hắn bao phủ, trên nhũ thịt tuyết trắng cũng bị cắn ra vài dấu răng.
Lâm Trạch Giai cười khẽ một tiếng, đột nhiên bế Cam Vân lên, nhưng không có động tác gì khác.
Cam Vân thở dài nhẹ nhõm, vội vàng trả lời Cam Khuynh Từ: “Còn, còn chưa nói xong. A Từ, khả năng sẽ phải đợi thêm một lát……”
“Nhưng trứng lòng đào để lâu sẽ bị lạnh.” Cam Khuynh Từ đứng ở bên ngoài, xuyên thấu qua tầng giấy cửa muốn nhìn xem bên trong đang xảy ra chuyện gì.
“Ân……” Cam Vân khó nhịn cắn chặt môi, vừa tức vừa sợ nhìn chằm chằm Lâm Trạch Giai lại bắt đầu liếʍ cắn ngực mình, nhưng lại không thể không nói dối thay hắn, “Nhị, Nhị công tử có một chút chuyện kinh thương không hiểu muốn tham thảo với ta, A Từ.... ha.... Con về phòng trước được không? Một lát nữa cha cùng Nhị công tử sẽ ra.
“Thân thể con không tốt, đừng đứng lâu bên ngoài....” Đôi mắt Cam Vân bị Lâm Trạch Giai bức đến đỏ bừng, y phục cũng tán loạn treo trên người, thậm chí trên đầu vai tuyết trắng còn có một dấu răng.
Lâm Trạch Giai càng ngày càng quá mức, Cam Vân nhắm mắt lại, run rẩy vươn tay, sờ lên nam căn của Lâm Trạch Giai, ý đồ dùng phương thức này lấy lòng Lâm Trạch Giai, để đối phương dừng tay, buông tha cho hắn.
Lâm Trạch Giai cũng như hắn mong muốn, dừng lại.