Sổ Tay Nghịch Tập Của Pháo Hôi

Quyển 1: Chương 10: Đỗ Ninh lên sân, Cam Vân biết được bản thân nhận sai

Tạ Thần Tị xông lên trực tiếp túm cổ áo Hạng Duy đem người từ trên người Cam Vân kéo xuống, giơ tay một quyền đánh tới.

Cam Vân đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác vang lên, sau đó trên người liền nhẹ đi, hắn nhìn không thấy, chỉ nghe thấy thanh âm nắm tay nện ở trên xương cốt.

Cam Vân thân thể mềm nhũn, ngay cả tư duy cũng theo không kịp, hắn nằm ở trên sô pha, thở hổn hển, lúc này mới phản ứng lại giọng nói vừa rồi nói cái gì.

Tức khắc, tìиɧ ɖu͙© đều rút đi, Cam Vân chỉ cảm thấy như bị một thùng nước đá dội lên người, từ lòng bàn chân bốc lên một cổ lạnh lẽo, giống như có thể đem người sống sờ sờ đông chết.

Ngay lập tức, sự quái dị trong giọng nói của nam nhân toàn bộ sáng tỏ, Cam Vân vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, sau đó là áy náy như cái kén bao bọc lấy trái tim hắn.

Hắn sờ soạng ngồi dậy, ý thức được lúc này hai nam nhân còn đang đánh nhau, nói đúng ra, là một bên đánh, một bên chịu đánh.

“Đủ rồi!” Cam Vân cắn môi, thanh âm như hỏng mất nói, “Đừng đánh nữa!”

Hai nam nhân lập tức dừng tay, Tạ Thần Tị trên tay đã rướm máu, Hạng Duy khóe miệng cũng đều là vết máu bầm.

Tạ Thần Tị kỳ thật còn không biết hai người đã làm tới trình độ nào, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy là Hạng Duy dụ dỗ Cam Vân, nhưng hắn vẫn là ôm một tia hy vọng.

Vạn nhất hai người vừa rồi mới chỉ bắt đầu làm thì sao? Lúc này hắn lại cẩn thận quan sát Cam Vân, lại bi ai phát hiện ——

Cam Vân bây giờ giống như trái cây chín mọng, nước sốt no đủ, còn gì không rõ ràng nữa.

Nếu sớm biết rằng Hạng Duy sẽ vượt rào, hắn nên gọi cho công ty bảo mẫu, thuê một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi!

Giờ phút này, nói không trách Cam Vân, là giả.

Cam Vân ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch.

“Anh… Anh là Hạng Duy? Mấy ngày nay cùng tôi ở bên nhau, đều là Hạng Duy?”

Cam Vân vừa hỏi, Tạ Thần Tị liền thấy không thích hợp, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Hạng Duy.

Hạng Duy nuốt xuống một ngụm máu, theo bản năng thấp giọng nói chuyện: “Thực xin lỗi.”

Nghe thấy giọng nói giống mình bảy tám phần, Tạ Thần Tị còn có cái gì không rõ.

Hắn nắm cổ áo Hạng Duy, trực tiếp đem người ném ra ngoài.

Cam Vân ngồi ở trên sô pha, cứng đờ lạnh lẽo giống như khối băng.

Tạ Thần Tị tâm tình phức tạp, hắn đầu tiên là ổn định lại tâm tình của mình, sau đó ngồi xổm trước mặt Cam Vân, lại không biết nên nói gì.

Cam Vân cảm giác được Tạ Thần Tị ngồi xổm xuống trước mặt mình, hắn cảm giác yết hầu khô khốc, còn chưa lên tiếng, nước mắt liền rơi xuống trước: “Tạ Thần Tị…… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi……”

Tất cả mọi thứ đều ở lúc Cam Vân khóc đều trở nên không quan trọng, Tạ Thần Tị duỗi tay ôm Cam Vân, đem người gắt gao ôm vào trong ngực: “A Vân, không có việc gì, không có việc gì, không phải do em sai.”

Rõ ràng là Hạng Duy, cẩu đồ vật kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lão bà cũng chỉ là người bị hại thôi.

“Không phải…… Là em, nếu em là không nhận sai liền sẽ không phát sinh những việc này…… Em như thế nào không nhận ra hắn không phải anh, em sao có thể……”

Cam Vân cả người phát run, hắn nhớ đến mấy ngày nay người cùng mình cùng giường cộng miên là Hạng Duy, tiến vào trong cơ thể mình cũng là Hạng Duy, ngay cả……

Ở trong lòng Cam Vân, như này cùng nɠɵạı ŧìиɧ có gì khác nhau?

Hắn chỉ cần nhớ tới sự tình mấy ngày nay, vốn là ngọt ngào đều biến thành ghê tởm, ghê tởm đến buồn nôn.

Hạng Duy sao có thể như vậy, sao có thể làm như vậy a!

“Em vì cái gì không nhận ra đó không phải là anh… Vì cái gì a… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi……”

“A Vân, A Vân đây không phải em sai.” Tạ Thần Tị nâng mặt Cam Vân, hy vọng hắn bình tĩnh lại, “Là hắn cố ý đem giọng nói giống giọng anh, giọng của chúng ta vốn dĩ đã giống nhau, cha mẹ có đôi khi đều nhận không ra.”

“A Vân, không phải em sai, em không cần tự trách.”

Tạ Thần Tị tuyệt đối không thể tin được, hắn vì nước mắt của Cam Vân mà mềm lòng, mà sau này cũng sẽ vì thế mà nhiều lần cam tâm tình nguyện thỏa hiệp.

Thật vất vả mới dỗ được Cam Vân, Tạ Thần Tị ôm Cam Vân đi ngủ trưa, sau khi dỗ người ngủ xong, mới đi ra ngoài.

Mở cửa, Hạng Duy quả nhiên còn đứng ở ngoài.

“A Vân sao rồi?” Hạng Duy thấy cửa mở ra, hắn lỗ mãng muốn vọt vào.

Tạ Thần Tị ngăn cản hắn, mặt đầy lệ khí nói: “Em ấy ngủ rồi.”

Hạng Duy lúc này mới dừng lại, nhìn Tạ Thần Tị, chính thức nói xin lỗi với hắn.

“Xin lỗi?” Tạ Thần Tị cười khẽ, từ túi áo lấy ra một gói thuốc lá, rút ra bật lửa, hắn đã rất lâu không hút thuốc.

Từ khi phát hiện Cam Vân không thích mùi thuốc lá, hắn liền không đυ.ng vào thuốc nữa.

“Hạng Duy, tình nghĩa mười mấy năm huynh đệ của chúng ta, chúng ta đều hiểu rõ lẫn nhau, cậu chẳng lẽ không biết tôi thiệt tình muốn cùng A Vân chung sống cả đời sao?”

“Là tôi thực xin lỗi cậu.” Hạng Duy lại là bất chấp tất cả, “Cậu muốn đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không đánh trả, nhưng tôi cũng thích A Vân, tôi không hối hận khi cùng em ấy lên giường.”

“Lão tử lâu như vậy cũng chưa dám động vào em ấy, cậu thì hay rồi, cho lão tử đội nón xanh còn muốn khoe ở trước mặt lão tử? Cậu TM là cưỡиɠ ɠiαи đấy có biết không hả?” Tạ Thần Tị đen mặt dập điếu thuốc trong tay, giơ tay lại cho Hạng Duy một quyền.

Hạng Duy bị đánh đập người lên tường, hắn đỡ tường, cảm thấy răng hàm của mình có chút lỏng, nhưng lại không đau, bởi vì lực chú ý của hắn đều ở lời nói vừa rồi của Tạ Thần Tị.

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, mừng như điên hỏi: “Cậu cùng em ấy chưa từng lên giường? Tôi cùng A Vân là lần đầu tiên của em ấy?”

Nhịn không nổi nữa.

Tạ Thần Tị nắm cổ áo Hạng Duy: “Đi, đi đến phòng tập tiếp tục đánh!”

Không biết là cái gì xúc động tới Hạng Duy, hắn thế nhưng híp mắt, đồng ý.

Hai nam nhân ở trên lôi đài ngươi một quyền ta một quyền không ai nhường ai, không quá một hồi, cả người đều thấm mồ hôi, trên mặt đầy vết thương.

Đỗ Ninh tới, chính là nhìn thấy bộ dáng của bọn họ như muốn đem đối phương đánh chết.

Bởi vì từ đầu đã bị thương, Hạng Duy vẫn thua Tạ Thần Tị một chút, cơ hồ là bị Tạ Thần Tị ấn trên đất đánh.

“Hôm nay có ngọn gió nào, khiến hai người đánh nhau rồi?” Đỗ Ninh cười tủm tỉm bám lên dây thừng trên đài, trước mặt chính là Hạng Duy bị đè ở trên mặt đất, không đợi hắn mở miệng nói câu thứ hai, một nắm tay mang gió liền ập tới, vừa vặn sượt qua tai hắn.

“Câm miệng.” Tạ Thần Tị lạnh lùng nói, không tiếp tục đánh.

Hạng Duy ăn ý đứng lên, khập khiễng đi xuống lôi đài, tức khắc chỉ còn lại Đỗ Ninh đứng đó.

Huynh đệ nhà mình đánh nhau dù hận không thể đánh chết đối phương cũng không thể bày ra trước mặt đối thủ.

Tạ Thần Tị cùng Đỗ Ninh từ nhỏ liền không hợp.

Một người như hổ, mặt ngoài lại ôn ôn nhu nhu nội tâm lạnh nhạt đáng sợ; người còn lại chính bị bệnh tâm thần, điên cuồng cố chấp.

Đỗ Ninh có thể vừa cười tủm tỉm nhìn người khác, vừa có thể đem người đó chặt ra thành từng khúc, bày ra trước mặt hắn.

Đỗ Ninh cùng Tạ Thần Tị đối nghịch, nhưng cũng không phải là cùng Tạ Thần Tị kết thù, chỉ đơn giản là không tìm thấy đồ vật có thể khiến mình hứng thú, liền tìm đối thủ ngang tài, miễn cho cuộc sống quá mức nhàm chán.

Hắn thừa nhận Tạ Thần Tị tài hoa, nhưng người bị tên điên này thừa nhận tài hoa đều sống không tốt.

Điều này khiến mỗi lần Tạ Thần Tị thấy Đỗ Ninh liền đau đầu, chỉ muốn cách tên điên này xa một chút.

Editor có lời:

Bởi vì truyện này bản cv rất lộn xộn nên mình phải mua raw để edit. Nên từ chương sau mình sẽ bắt đầu thường set vip, nhưng mình sẽ điều chỉnh giá cả hợp lý để phù hợp với các độc giả. Mong mn tiếp tục ủng hộ mình ạ :33