Cam Vân cùng Tạ Thần Tị trở về nhà hắn.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh, giống như nội tâm lúc này của Cam Vân.
Là từ khi nào bắt đầu? Hắn bắt đầu không thể tự lo cho bản thân, chỉ có thể tùy cho người khác bài bố.
Hắn lại là từ khi nào bắt đầu nghe lời như vậy ……
“Cam Vân, chúng ta đi tắm rửa trước được không? Những việc còn lại em từ từ nói cho tôi sau nhé.” Tạ Thần Tị rất tự nhiên hôn lên trán Cam Vân, bọn họ thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân ân ái.
“Tôi mang em đi phòng tắm.”
Nhà của Tạ Thần Tị so với nhà Cam Vân lớn hơn rất nhiều, bên ngoài đang mưa bão, lạnh đến đáng sợ, Cam Vân lại bên đường đứng một lúc lâu, lúc hắn lảo đảo đi ra, bị té ngã không ít lần.
Làn da trắng như tuyết lại lần nữa bị bầm tím, khiến người ta nhìn mà đau lòng,
Cam Vân chết lặng, không trả lời Tạ Thần Tị.
Tạ Thần Tị liền tự giác cởϊ qυầи áo Cam Vân, bế hắn lên đặt vào trong bồn tắm.
Ngón tay Tạ Thần Tị lướt qua mỗi một tấc da thịt trên người Cam Vân.
Bả vai, xương quai xanh, bụng nhỏ…… Đôi chân mềm mại không lớn không nhỏ.
Chân Cam Vân lớn hơn so với nữ nhân, nhưng so sánh với nam nhân, lại có chút thon nhỏ.
Càng không nói đến đôi chân này vừa mềm lại trắng, bởi vì không thường hay đi lại nên không có vết chai, đầu ngón chân mượt mà tròn trịa, vì bị lạnh mà bị đỏ lên trông giống như hồng ngọc.
Thích hợp đặt trong tay để thưởng thức.
Cam Vân người cũng như tên, cả người đều mềm mại, tuy rằng Tạ Thần Tị không có tỉ mỉ sờ qua, nhưng hắn chắc chắn Cam Vâm giống như mây trắng, vừa mềm xốp lại dẻo dai.
Cam Vân quá gầy, đầu tiên là bởi vì bị tai nạn xe cộ nên phải điều dưỡng mấy tháng, sau lại bởi vì đôi mắt bị mù khiến nội tâm suy sụp, cho đến bây giờ, chính là bởi vì Liễu Yểu cùng Tạ Thần Tị mà nội tâm càng thêm u sầu lo lắng.
Tạ Thần Tị còn nhớ rõ ảnh chụp trước kia Cam Vân mà hắn nhìn thấy, khi đó Cam Vân nhìn về phía người chụp ảnh, hơi mỉm cười, tay nâng chén rượu, mặc một bộ tây trang màu trắng.
Hắn đứng ở đó, tản ra khí tức tự tin.
Tạ Thần Tị tin rằng, hắn có thể khiến Cam Vân trở lại như trước.
Hắn thích chính là Cam Vân, cho dù hiện tại hắn bất lực nhu nhược, hay là trước kia hắn tự lập tự cường.
Hắn đều thích đến không kiềm chế được.
Toàn bộ quá trình, Cam Vân đều an tĩnh tùy ý để Tạ Thần Tị bài bố, thẳng đến khi Tạ Thần Tị muốn giúp hắn lau khô cơ thể, để hắn nghỉ ngơi trước.
Cam Vân vươn tay, bắt được tay áo Tạ Thần Tị.
Đầu của hắn chôn ở trong chăn, có chút rầu rĩ, ỷ lại, nói Tạ Thần Tị đừng đi.
Tạ Thần Tị ngồi xổm xuống, nhìn Cam Vân.
“Như em mong muốn.”
Hạng Duy lại một lần nữa đi tới quán bar, cách đây không lâu, hắn nghe thấy tin tức Tạ Thần Tị đã theo đuổi được người.
Hạng Duy không biết hiện tại hắn đang suy nghĩ gì, hắn qua loa chúc mừng liền ngắt điện thoại, đi tới quán bar.
Hắn đứng ở lan can lầu hai, nhìn xuống đám người bên dưới đang đắm chìm trong không khí sôi động nhảy múa.
Hắn lại nhìn về phía quầy bar, không nhìn thấy nữa nhân dáng người nóng bỏng kia, tất nhiên, cũng không thể lại lần nữa cứu nữ nhân đó, đưa cô ta về nhà, lần nữa nhìn thấy nam nhân kia.
Hạng Duy cảm thấy hắn hẳn là điên rồi, hắn thế nhưng đối với một nam nhân mới gặp vài lần sinh ra du͙© vọиɠ, hơn nữa còn dưới tình huống biết rõ nam nhân đó là người mà anh em tốt mình coi trọng.
Nhưng đây tuyệt đối không phải thích.
Hạng Duy rất rõ ràng, hắn không giống Tạ Thần Tị dễ dàng yêu Cam Vân như vậy, có lẽ có một chút thích, nhưng không đủ để khiến hắn vứt bỏ người anh em tốt Tạ Thần Tị để đoạt lấy.
Nhưng hắn vẫn rất khó chịu.
Hắn nhớ Cam Vân hướng hắn nói hắn tên là Cam Vân, hắn nhớ tới ngày đó khi đi đón Tạ Thần Tị, nhìn thấy dấu hôn trên cổ Cam Vân cùng đôi môi no đủ.
Hắn nhớ tới vài buổi tối, sau khi ngủ say bên tai truyền đến giọng nói của Cam Vân, hắn trong mơ ôm lấy Cam Vân, nhìn hắn ở trong ngực mình vô cùng ngoan ngoãn, mềm mại nhẹ nhàng giống kẹo bông gòn tiểu hài tử thường ăn.
Hắn đùa nghịch cơ thể Cam Vân, hắn cũng ngoan ngoãn mở ra hai chân, lộ ra cúc hoa non nớt phấn nộn, vì thẹn thùng mà hơi co rút lại.
Hoa huyệt ấm áp lại chặt chẽ sẽ gắt gao cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ của hắn, Cam Vân sẽ mềm mại rêи ɾỉ, nhiều lần gọi tên hắn, sau đó bị hắn thao đến dâʍ ɖị©ɧ chảy khắp nơi, vì cao trào mà đôi chân gắt gao kẹp chặt lấy eo hắn.
Sau đó, khi hắn tỉnh dậy thấy đũng quần ướt sũng, trong lòng bực bội phát ra từng tiếng chửi tục.
Nghĩ đến đó, Hạng Duy liền không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể đi vào quán bar để phóng túng.
Không biết ở trong quán bar sống mơ màng trụy lạc mấy ngày, hắn nhận được điện thoại của Tạ Thần Tị.
Tình huống ở đầu bên kia thực loạn, truyền đến từng trận ồn ào, Hạng Duy vất vả từ trong cơn đau đầu tỉnh táo lại, mấy ngày liền uống rượu khiến cơ thể hắn bị tổn hại rất nhiều, bởi vậy hắn chỉ nghe đầu bên kia nói.
“Hạng Duy…… Tôi bị nhốt lại, bọn họ bây giờ muốn thu tất cả thiết bị liên lạc của tôi, tôi tạm thời không về được, cậu đi tới nhà tôi, giúp tôi chăm sóc A Vân… Còn có…”
Còn chưa nói xong, bên kia liền bị cắt đứt.
Hạng Duy chết lặng buông di động, đầu đau như muốn nổ, nhưng trong đầu lại nhớ lại lời nói vừa rồi của Tạ Thần Tị.
… Bị nhốt…
… Chăm sóc…
Chăm sóc ai?
Hình như là A Vân… A Vân là ai?
Cam Vân!
Hạng Duy mở mắt, cố gắng ngồi dậy, nhìn căn phòng trước mặt, hắn xoay người muốn đứng lên, lại quên mất hiện tại hắn đang đau đầu muốn chết, vừa đứng lên liền ngã xuống.
Đầu của hắn va phải mép giường, may mắn là có đệm mềm bao phủ, bằng không có thể sẽ bị chấn động não.
Ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát, Hạng Duy lại đứng lên hướng ra ngoài đi.
Hắn không kịp thu thập, chỉ muốn nhanh chóng đi tới nhà Tạ Thần Tị, nhưng khi đứng ở cửa, lại do dự.
Giây tiếp theo, hắn bắt đầu mắng bản thân ngu xuẩn.
Vừa rồi còn có chút mừng thầm, nhưng cho dù hiện tại hắn tới thì thế nào, Tạ Thần Tị chỉ là bị kiềm chế bởi gia tộc hắn, nhưng sẽ có một ngày Tạ Thần Tị sẽ thắng, sau đó cùng Cam Vân ở bên nhau, thậm chí nếu hắn muốn, còn có thể đi lãnh giấy kết hôn.
Những điều Hạng Duy biết về Cam Vân, hầu như đều đến từ Tạ Thần Tị.
Hắn hiện tại cũng không rõ, lúc hắn cùng Cam Vân ở chung có thể bình tĩnh tự nhiên, không vượt rào hay không.
Hắn trầm tư một chút, vẫn ấn chuông cửa.
Cứ coi như là giúp đỡ bạn bè một chút, cũng nhân cơ hội này chặt đứt hy vọng của chính mình.
“Ai vậy?”
“Là tôi.” Hạng Duy không rõ lắm chuyện là như thế nào, nên hắn không nói ra tên của mình.
Hắn nghĩ, Tạ Thần Tị hẳn là đã nói qua với Cam Vân rằng hắn sẽ đến.
Sau khi nghe được giọng nói, cửa liền mở ra.
Cam Vân từ bên trong thò đầu ra, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Hắn cau mày, đứng ở cửa, mặc áo lông màu trắng cao cổ rộng thùng thình, ngữ khí như làm nũng nói: “Thần Tị! Anh không phải đã đồng ý với em rằng sẽ không uống nhiều rượu nữa sao?”
“Anh có biết rằng mỗi lần uống rượu anh đều sẽ trở nên rất dính người a.” Cam Vân sờ soạng nắm tay Hạng Duy, đem người kéo vào trong phòng.
Hạng Duy run rẩy, trong nháy mắt, hắn liền biết tại sao Cam Vân đem hắn coi thành Tạ Thần Tị.
Tạ Thần Tị không nói cho Cam Vân là hắn về nhà ăn cơm, khi hắn bị người nhà cưỡng chế cầm tù cũng chưa kịp gọi điện nói cho Cam Vân, chỉ kịp gọi kêu hắn tới chăm sóc cho Cam Vân.
Mà sau khi hắn uống rượu giọng nói sẽ trầm thấp một chút, nếu không nghe rõ, liền giống giọng của Tạ Thần Tị như đúc.
Cho nên, Cam Vân đem hắn nhận thành Tạ Thần Tị, thậm chí…… Còn thân mật mà cùng hắn làm nũng.