Sáng sớm hôm sau, Tạ Thần Tị liền vội vã tới nhà Cam Vân xin lỗi.
Đồng thời, hắn mang theo một ít tư liệu.
Bởi vì bị Đỗ Ninh quấy rối, hắn không thể không nhanh chóng vãn hồi hình tượng của mình ở trong lòng Cam Vân.
Hắn đem những lời Liễu Yểu nói ở bên ngoài đều ghi lại, hơn nữa đem chứng cứ tra được sắp xếp thật tốt, toàn bộ đặt ở trước mặt Cam Vân.
Cam Vân nghe rất rõ ràng, Liễu Yểu ở trong ghi âm nói những gì.
Đơn giản là mắng hắn, còn nói hắn bất tài, cô ta còn có chút thông minh, không ngu ngốc đến mức đem âm mưu của mình đều nói ra.
“Trên tay tôi là văn kiện đó, tuy rằng anh nhìn không thấy, nhưng tôi có thể bảo đảm trong đó tất cả đều là sự thật, Cam Vân……” Tạ Thần Tị duỗi tay, muốn sờ mặt Cam Vân, hắn vừa chạm vào, Cam Vân rất nhanh liền né tránh.
Cam Vân biết Tạ Thần Tị không lừa mình, hơn nữa hắn cũng không có lý do để lừa gạt hắn.
Nhưng hiện tại chủ yếu điều muốn nói không phải là Liễu Yểu, mà là Tạ Thần Tị.
Cam Vân mơ hồ phát hiện ra, hắn cuống quít đứng lên, lấy ra gậy dẫn đường: “Tôi đã biết, thời gian không còn sớm, anh…… anh về trước đi.”
Hắn chống gậy dẫn đường, hướng tới cửa nhà bước nhanh tới, mở cửa.
Ý muốn đuổi khách rất rõ ràng.
“Cam Vân, em có phải đã biết rồi không?” Tạ Thần Tị đi tới cửa, lại không đi ra ngoài, hắn cúi đầu, ỷ vào Cam Vân nhìn không thấy, liền cách Cam Vân rất gần.
“Tôi không biết gì cả.” Cam Vân quay đầu đi, có chút cầu xin nói, “Thần Tị, chúng ta là bạn bè, đúng không?”
“Chúng ta là bạn, không sai.” Tạ Thần Tị ôm lấy Cam Vân, hắn so với Cam Vân cao hơn một cái đầu, dễ dàng đem Cam Vân ôm vào trong lòng, “Nhưng tôi thích em, cũng là sự thật.”
“Cam Vân, tôi thích em, cho nên sau khi tôi bị hạ dược liền lập tức chạy tới bên cạnh em, tôi nói cho em, nhưng tôi không hy vọng tạo thành gánh nặng cho em. Nếu em cảm thấy ghê tởm, tôi sẽ lập tức rời đi.”
Lừa gạt em, nếu em cảm thấy ghê tởm thậm chí muốn rời đi, tôi sẽ đem em khóa ở bên người tôi, làm em đến mức không còn sức để chạy trốn.
Cho nên, Cam Vân a, không cần cho tôi cơ hội này……
Bởi vì người mù không nhìn thấy, Tạ Thần Tị không hề che dấu ánh mắt như sài lang, tham lam lại biết cách ẩn núp.
“Thực xin lỗi…… Anh về trước đi.”
Tạ Thần Tị rời đi, Cam Vân ngồi ở trên sô pha, bỗng nhiên duỗi tay hướng trong hư không nắm vài cái.
Hắn kỳ thật là không rõ lắm mình đang nghĩ gì.
Kinh nghiệm yêu đương của hắn gần như không có.
Đoạn thời gian ở cùng Liễu Yểu cũng đều do cô ta chủ động, cô ta nói gì hầu như hắn đều tin tưởng. Liễu Yểu nói muốn kết hôn, hắn liền nghiêm túc tổ chức hôn lễ.
Nhưng bây giờ, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cam Vân trong lòng rất loạn, hắn một mặt nghĩ có phải hắn bị mù nên Liễu Yểu mới nói những lời đó, một mặt lại nhớ đến cuộc sống mấy năm nay sau khi kết hôn cùng Liễu Yểu, hắn đúng là không có được bất kỳ cái gì.
Cam Vân vươn tay chạm vào đôi mắt không nhìn thấy của mình, nhớ tới sau khi hắn xuất viện Liễu Yểu liền ở trước mặt hắn nói mỗi một câu.
Bỗng nhiên, hắn liền rùng mình một cái.
Hắn ý thức được bản thân mắc vào cái bẫy mà Liễu Yểu đã giăng sẵn, người mù tuy rằng bất tiện, nhưng cũng không phải là phế vật.
Có rất nhiều việc hắn vẫn có thể làm, nhưng ở trong những lời nói mà Liễu Yểu ngày đêm gieo rắc, hắn ngày ngày đều ở trong phòng, cả ngày đóng cửa không bước ra khỏi nhà, thậm chí cũng bắt đầu cảm thấy chính mình là một phế vật.
Nếu không phải ban ngày Tạ Thần Tị tới chiếu cố hắn, sinh hoạt hằng ngày của hắn sẽ vẫn như cũ sẽ thực bất tiện.
Buồn cười chính là, mấy ngày này làm bạn ở bên người mình không phải là người vợ cùng chung hoạn nạn, mà là người xa lạ mới gặp mặt hai lần.
Cam Vân bỗng nhiên cảm thấy tự giễu, điều hắn lấy làm tự hào, hóa ra đều là giả.
Hắn đem cơ thể cuộn tròn trên sô pha, lộ ra cái gáy yếu ớt
Đêm khuya, trong nhà vang lên tiếng giày cao gót dẫm lên sàn, Liễu Yểu đẩy cửa ra, phát hiện đèn trong phòng khách còn sáng.
Cô ta có chút nghi hoặc, lúc này Cam Vân hẳn là đã ngủ, sao đèn vẫn còn sáng?
Cô ta cởi giày, đi vào liền thấy Cam Vân ngồi ở trên sô pha, trước mặt để một ít văn kiện.
Liễu Yểu đã cảm thấy không thích hợp.
“Cam Vân, anh sao còn chưa ngủ? Bác sĩ không phải đã dặn anh phải chú ý nghỉ ngơi sao?”
Cam Vân hướng về phía phát ra thanh âm nhìn qua, hắn nhấp môi, một hồi lâu mới mở miệng: “Yểu Yểu… Em đi đâu về?”
“Ngoài đi tới công ty tôi còn có thể đi đâu?” Liễu Yểu không kiên nhẫn cởi ra bộ quần áo bó sát, dù sao Cam Vân cũng là người mù, nhìn không thấy.
Mà bên kia, Tạ Thần Tị đã sớm lường trước được buổi tối Cam Vân sẽ lựa chọn thẳng thắn nói chuyện với Liễu Yểu, nên sớm đã mở ra thiết bị theo dõi mà hắn lén đặt, lúc này không kiên nhẫn mà đối cơ thể Liễu Yểu đánh mosaic.
“…… Yểu Yểu, anh đã gọi điện hỏi Lý thúc.” Cam Vân biểu tình có chút cô đơn, hắn thật sự không nghĩ tới Liễu Yểu vẫn còn muốn lừa mình.
Hắn còn muốn cho Liễu Yểu thêm một cơ hội.
“Thúc ấy nói, em chỉ tới một chút nhiều liền rời khỏi công ty.”
“Anh có ý gì?” Liễu Yểu nhíu mày, ý thức được tính nghiêm trọng, đi đến trước mặt Cam Vân, mắt sắc phát hiện trên văn kiện trước mặt Cam Vân ghi tên cô ta.
Sắc mặt cô ta biến đổi, trực tiếp cầm lấy văn kiện.
Nhanh chóng xem xong, Liễu Yểu đầu tiên là hoảng loạn, ngay sau đó nhìn về phía Cam Vân, nhìn người chồng trên danh nghĩa giờ phút này hai mắt vô thần ngồi ở trên sô pha, ánh mắt cô ta lập tức trở nên lạnh nhạt.
“Nếu anh đã phát hiện, tôi còn có thể nói cái gì?” Liễu Yểu đem văn kiện cầm trong tay, tát vào mặt Cam Vân một cái.
“Cam Vân, tôi và anh kết hôn hai năm, anh nói thử xem chúng ta đã quan hệ được bao nhiêu lần? Anh được mấy lần rảnh rỗi ở nhà bồi tôi?”
“……”
“Anh cũng đừng nói gì tôi, nếu không phải anh ngoài ý muốn bị mù, tôi cũng sẽ không có ý nghĩ muốn cổ phần công ty của anh. Cam Vân, anh nhẫn tâm muốn để tôi cùng một người mù chung sống cả đời sao?”
“……” Cam Vân cúi đầu, nắm chặt gậy dẫn đường, “Vậy thì Yểu Yểu… Chúng ta ly hôn đi.”
“Không được!” Liễu Yểu cao giọng nói, lúc trước hợp đồng đưa cho Cam Vân ký là do Lý thúc soạn ra, muốn chân chính đem công ty thu vào túi, cô ta cùng Cam Vân trong ba năm không thể ly hôn.
Một khi ly hôn, hợp đồng liền vô hiệu.
Liễu Yểu tuyệt đối không cho phép, tiền vừa đến tay cứ như vậy bay đi.
“Tôi sẽ không ly hôn, tôi cũng sẽ không đồng ý, Cam Vân, anh đừng nghĩ đẹp như vậy.” Nếu đã xé rách da mặt, Liễu Yểu cũng không thèm giấu giếm, cô ta cười lạnh, đi lên lầu hai thu dọn quần áo của Cam Vân, thực ra hắn cũng không có nhiều đồ, cô ta cũng không cho vào vali liền trực tiếp xuống lầu ném lên người Cam Vân.
“Ly hôn cần thời hạn ba năm, nếu anh muốn ly hôn thì chờ đến ba năm sau, sau khi tất cả cổ phần đều nằm trong tay tôi rồi muốn ly thế nào cũng được. Còn bây giờ cút ra khỏi nhà tôi, tôi cũng không muốn nuôi một người mù như anh.
Cam Vân ôm quần áo cùng gậy dẫn đường, bị Liễu Yểu xô đẩy đuổi ra ngoài.
Đứng ở cửa, hắn mờ mịt mà nhìn, trong lòng cảm thán Liễu Yểu thật không biết xấu hổ.
Cô ta ăn của Cam Vân uống của Cam Vân, còn muốn cướp đi công ty của Cam Vân, hiện tại lại dùng câu “Anh là một phế nhân” để gắt gao chèn ép hắn.
Thật là sống lâu rồi, yêu ma quỷ quái gì đều có thể gặp được.
Thấy Cam Vân bị đuổi ra ngoài, Tạ Thần Tị liền biết cơ hội của mình đã tới.
Hắn vội vàng chạy đến gara lái xe ra cửa, khi đến nhà Cam Vân, quả nhiên thấy Cam Vân ngồi xổm ở bên đường.
Tạ Thần Tị xuống xe cởϊ áσ khoác của mình, bước nhanh tới, đem người đang đáng thương hề hề kia che lại.
“Cam Vân, đi, chúng ta về nhà.”
Về nhà? Cam Vân chớp chớp mắt, có chút chết lặng bị Tạ Thần Tị bế lên, đưa vào trong xe ấm áp.
Hắn hai chân bị đông lạnh đến đỏ bừng, Tạ Thần Tị không sốt ruột lái xe, ngược lại xốc lên quần áo, đem hai chân Cam Vân dán vào bụng mình.
Đóng cửa xe lại, Tạ Thần Tị tuy rằng không làm gì khác, nhưng bộ dáng của hắn nhìn thế nào cũng không giống như bình thường.
Hắn nhìn Cam Vân, dùng một loại ánh mắt dính nhớp lại quỷ dị.
Cam Vân, em cuối cùng cũng sẽ trở thành —— vợ của tôi.
Editor có lời muốn nói:
Ngày 17/09 là ngày đặc biệt của mình nên mình sẽ bão 5 chương trên tất cả các truyện của mình vào lúc 17h.
Ngoài ra, mình cũng có xíu xiu muốn kêu gọi đề cử nha :333