Chết Cũng Không Buông Tha Em

Chương 1: Mười bảy tuổi

Đêm đầu xuân, gió lạnh từ từ thổi tới, thổi tới tít trên cao vươn tới lá cây sàn sạt rung động.

Đan Đan mặc đồng phục rộng thùng thình, gió lùa từ cổ áo vào, chân nhỏ mang một đôi giày trắng đạp lên phiến đá xanh, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ngõ nhỏ có mấy chục hộ gia đình, Đan Đan mở cửa nhà mình, đổi giày xong gọi khẽ vào bên trong, "Mẹ, con đã về."

Mẹ Đan vừa quét phòng bếp xong, thuận tay cởi tạp dề, nói: "Rửa mặt chải đầu rồi đi làm bài tập đi."

Đan Đan gật đầu, "Vâng ạ."

Cha mẹ cô đều là giáo viên cấp 3, luôn theo dõi sát việc học tập của cô, hơn nữa năm nay là năm cuối cấp, không thể nơi lỏng được.

Đan Đan để cặp trên bàn, cầm áo ngủ vào phòng tắm, tắm xong mặc vào rồi từ trong phòng vệ sinh đi ra, tóc ướt đẫm.

Phòng cô vừa vặn đối điện với cửa nhà bên kia, Đan Đan mở cửa sổ, không khí mát mẻ xông vào mũi, cơn mưa xuân hỗn tạp trộn lẫn với hơi thở bùn đất.

Đan Đan trong nháy máy liền hoảng hốt, đối diện nhà cô là một người đàn ông, dây dưa với cô suốt tám năm.

Bóng người bên kia lắc lư, cô sợ tới mức lập tức đóng cửa sổ.

Trên cửa sổ gắn một cái đèn nhỏ, Đan Đan lấy sách vở trong cặp ra, cô nghiêng đầu nhìn sách toán đầy chữ và số đến đau cả mắt.

Cũng đã bảy tám năm không tiếp xúc, huống chi toán học cho tới nay không phải sở trường của cô, kiếp trước thi đại học miễn cưỡng mới đạt tiêu chuẩn.

Cha Đan Đan là giáo viên dạy toán trong trường cô, tuy rằng không dạy cô ngay trên lớp, nhưng đối với cô yêu cầu vẫn rất nghiêm khắc.

Đan Đan chỉ có thể học lại từ đầu, kiến thức lúc trước học đã sớm quên hết.

Mẹ Đan nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cô ra, cầm ly sữa nóng đặt bên cạnh cô, "Uống sữa xong rồi ngủ, ngày mai dậy sớm một chút."

Đan Đan ở nhà vẫn luôn nghe lời, "Con biết rồi ạ."

Mẹ Đan đối với con gái mình rất vừa lòng, từ lúc bắt đầu đã học ở lớp chọn của trường điểm, trên phương diện học tập bà không cần nhọc lòng.

Chỉ là gần đây lớp bà dạy có vài học sinh yêu sớm, điều này làm bà cảm thấy lo lắng.

Dù sao con gái cũng đang ở tuổi dậy thì.

Bà há miệng thở dốc, không nhịn được dặn dò, "Đan Đan, tâm tư đều phải đặt ở mặt học tập, không được nghĩ đến những chuyện khác."

Đan Đan rũ mắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Vâng ạ."

Mẹ Đan nghe vậy, vừa lòng cười cười, đi ra ngoài.

Đan Đan bưng ly sữa lên, nhấp một ngụm.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt thanh tú của cô, cánh môi hồng tự nhiên, khóe miệng dính vết sữa trắng làm người khác muốn cắn lên.

Làm bài tập xong, cô bò lên giường, tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ đầu vừa chạm vào gối liền ngủ mất.

Đan Đan mơ thấy chuyện cũ.

Cô mơ thấy mình bị nhốt ở trong gian biệt thự kia thật lâu, dù cô có gào khóc như thế nào cũng không ai chịu mở cửa.

Cô mơ thấy khi mình mười bảy tuổi, đơn thuần bị bề ngoài của hắn lừa gạt, cô cùng hắn trở thành bạn bè, con hẻm sâu này hai người cùng nhau đi qua vô số lần.

Cảnh cuối cùng là hình ảnh khi cô chết, thận suy kiệt, chết ở trên giường bệnh viện, Hứa Lương Châu canh giữ cô ở mép giường, mãi cho đến khi cô chết cũng không buông tay.

Ánh mắt sâu thăm thẳm, gắt gao khóa chặt trên người cô.

Đan Đan bừng tỉnh, ngoài cửa sổ trời dần dần sáng lên, trán cô dính một lớp mồ hôi mỏng.

Nhìn đồng hồ báo thức, đã sáu giờ sáng.

Mẹ Đan gõ cửa, "Đan Đan, nên dậy thôi."

"Mẹ, con dậy rồi ạ."

Cô rửa mặt, thay quần áo xong mới ra khỏi phòng.

Mẹ Đan đã nấu cơm sáng, bố Đan thì đọc báo.

Đan Đan cúi đầu, miệng nhỏ từ tốn ăn cháo.

"Đan Đan, lát nữa đem bánh chưng trên bàn sang biếu nhà bà Vương đối diện đi." Mẹ Đan nói.

Đan Đan buông lỏng cái muỗng trong tay, do dự nói: "Mẹ, con còn phải đi học."

Mẹ Đan gõ đầu cô, "Con đi học thuận đường đưa qua, ngày thường bà ấy đối với con rất tốt. Mẹ nghe nói hôm qua cháu bà ấy vừa dọn tới, nói là muốn tới đây đi học, còn học cùng con, con cũng có thể làm quen trước."

Đan Đan tức khắc không muốn ăn nữa, vốn dĩ ngày hôm qua hắn đã tới đây rồi.

"Mẹ à, nếu không mẹ đi đi?"

Bố Đan vẫn luôn im lặng đã mở miệng, "Đừng có lười, chuyện nhỏ như vậy cũng không muốn làm, suốt ngày đọc sách làm gì."

Đan Đan chửi thầm, hai ngày nữa hai người sẽ không nói như vậy.

Lúc ra cửa, cô vẫn xách một túi bánh chưng, gõ cửa nhà đối diện.

"Ai đó?" Cách ván cửa, Đan Đan nghe được một âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đó là Hứa Lương Châu khi còn niên thiếu.

Đan Đan theo bản năng muốn cất bước chạy, nhưng đồ trong tay còn chưa đưa.

"Tôi tìm bà Vương." Cô nhẹ nhàng nói.

Một lát sau, cửa bị người từ bên trong mở ra, một thiếu niên mặc đồng phục cùng trường, chẳng qua kéo khóa rất thấp, nhìn rất là phóng đãng buông thả.

Mặt cậu ta thật sạch sẽ cũng thật trắng, tóc mái thưa che cái trán, ánh nắng chiếu vào gương mặt tinh xảo của cậu.

Không thể nghi ngờ, thiếu niên này thực sự rất đẹp.

Hắn nhướng mày, ngữ khí không tốt, "Có chuyện gì?

Đan Đan đưa bánh chưng tới trước mặt hắn," Đây là mẹ tôi kêu tôi đưa sang đây. "

Hắn nhận lấy bánh chưng, nhẹ nhàng" Ừ "một tiếng.

Xoay người không thèm để ý ném đồ trong tay vào thùng rác.

Cô gái ngọt ngào nóng giận lại giống như như là đang làm nũng.

" Tại sao cậu lại ném đi? "Mặt cô tức đến đỏ bừng.

Hứa Lương Châu cảm thấy kỳ lạ, người này sao tự dưng lại đỏ mặt?

" Tôi thích thì ném thôi, sao nào? "Hai chữ cuối, hắn cố ý nâng cao ngữ điệu như kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Đan Đan nắm chặt tay, mím môi, nhìn hắn một lúc lâu, sau đó quay đầu đi mất.

Người này ác liệt như thế nào, cô biết rất rõ, lúc còn học cấp 2 đã đánh người khác bị thương ở đầu, sau đó lên cấp ba vẫn không an phận, đua xe đâm trúng người, cha hắn mới đưa hắn về quê để học.

Hứa Lương Châu nhìn bóng dáng cô thở phì phì rời đi, cong môi cười cười, chùm tóc đuôi ngựa kia đung đưa lọt vào mắt hắn, trông cũng rất thú vị.

Hắn chú ý tới đồng phục của hai người giống nhau, nhướng mày khóe miệng cười vẻ sâu xa.

Hứa Lương Châu đút tay vào trong túi quần, không nhanh không chậm đi đến trường học.

Đi được nửa đường, có người từ phía sau khoác vai hắn.

" Ha ha, Lương Châu, mày bị ba mẹ xử lý thật sao? "

Hắn hừ ra một chữ ừ từ lỗ mũi.

Tiếng người kia càng thêm hưng phấn," Thật tốt quá, về sau tao sẽ không thiếu bạn nữa, mày yên tâm, địa bàn này là của tao tao sẽ đưa mày đi chơi. "

Hứa Lương Châu ghét bỏ phủi tay hắn ra," Không cần. "

Tống Thành vẫn cười hì hì," Vậy mày đưa tao đi, đúng rồi, mày học lớp nào?"

Hứa Lương Châu dừng chân," Quên mất rồi. "

Lớp nào cũng giống nhau.

Từ trước đến nay hắn không để bụng mấy thứ này.

.....

Chủ nhiệm lớp đưa Hứa Lương Châu đến lớp sau đó hắn trực tiếp ngồi xuống bàn cuối cùng trong góc lớp.

Chủ nhiệm cũng không nói gì, thở dài rồi đi.

Đứa nhỏ này, thành tích tốt thì tốt thật, nhưng kỷ luật lại rất kém, chỉ cần hắn không gây chuyện là tốt rồi.

Hứa Lương Châu vắt chân dài lên trên bàn, cả người dựa ra sau, đôi tay để sau đầu, thực lười biếng.

Ánh mắt hắn tùy ý chuyển động, bắt gặp bóng dáng quen thuộc kia, hắn không tiếng động cười cười.

A, còn rất có duyên.

Không chỉ cùng trường, còn cùng lớp.

Hứa Lương Châu thuận tay cầm lấy cục tẩy nhỏ trên bàn, ngắm cực chuẩn ném ngay lưng cô gái.

Đan Đan quay đầu lại, thấy hắn đang cong môi cười với mình.

Hắn huýt sáo," Thật trùng hợp."

Tác giả có lời muốn nói: Ngốc nghếch văn.

Không logic.

Nam chủ ứng xử không bình thường, không, bình, thường.

Văn án sống lại ngọt ngào.