Tạm Dừng Động Tâm

Chương 3

Editor: LacYen1012

“Cô nói, cậu ta mất trí nhớ?!”

Suốt đêm Tống Lãng gấp rút trở về từ Lâm Thành, nước cũng chưa kịp uống đã tới thẳng bệnh viện, lúc này đứng bên cạnh giường bệnh, đánh giá Kỳ Thâm như đang nghiên cứu giống loài lạ một lát mới dời mắt hỏi Trì Niên.

Kỳ Thâm nhíu mày, mặt không biểu cảm để kệ anh ta đánh giá, biểu tình không có một tia ấm.

Trì Niên đứng ở một bên, yên lặng gật đầu.

Tống Lãng hỏi lại: “Lí do vì sao xảy ra tai nạn xe cộ cũng quên mất?”

Trì Niên lại lần nữa gật đầu.

Tống Lãng nhướng mày, vỗ đầu Kỳ Thâm: “Vậy nói cho ca ca nghe, anh là ai?”

Trì Niên nhìn tay Tống Lãng vuốt tóc Kỳ Thâm giống y chang vuốt tóc mấy bé nhóc tì, chớp chớp mắt có hơi muốn cười, khi nhận được ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Thâm vội vàng giải thích: “Tống tổng.”

“Sao hả?.”

“Kỳ Thâm anh ấy…… Chỉ quên mất ký ức trong 5 này mà thôi.”

Kỳ Thâm và Tống Lãng, dù sao cũng có giao tình, năm mười mấy tuổi đã quen biết.

Tay Tống Lãng ngừng ở trên đầu Kỳ Thâm cứng đờ, rốt cuộc cũng thấy rõ ánh mắt anh lạnh lẽo, ho khan một tiếng đứng dậy: “Thì ra là vậy…… Chỉ đùa một chút thôi,” nói xong anh đột nhiên nhớ tới gì đó, mắt nhìn Trì Niên, lại nhìn về phía Kỳ Thâm, “Vậy chẳng phải là đem chuyện tiểu Trì Niên mấy năm nay quên hết sao?”

Thần sắc Trì Niên tối sầm lại, cái hay không nói lại nói cái dở, lúc nãy cô thật sự không nên tốt bụng nhắc nhở anh ta.

Kỳ Thâm nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Trì Niên, chợt thu hồi ánh mắt hỏi Tống Lãng: “Cậu có đem đồ tới không?”

“Mất trí nhớ mà tính khí vẫn xấu ghê.” Tống Lãng hừ nhẹ một tiếng, đem toàn bộ văn kiện cầm tới đưa cho anh.

Trì Niên lo lắng nhìn Kỳ Thâm, đi hai bước tới bên giường bệnh.

“Làm gì thế tiểu Trì Niên, lo lắng tôi khi dễ cậu ta à?” Tống Lãng quay đầu trêu chọc.

Trì Niên mím môi, không để ý đến anh ta.

Buổi sáng Kỳ Thâm chỉ đọc tài liệu hợp đồng, sắc mặt không ổn lắm, Tống Lãng mang tài liệu phát triển mấy năm nay của Sang Tư tới, cô sợ anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Mà sự thật cũng như thế.

Kỳ Thâm cơ hồ đọc nhanh như gió quét qua tài liệu, lật từng trang, số liệu xa lạ rồi lại quen thuộc, mỗi một lần Sang Tư tiến bộ, hệ thống từng bước đổi mới, tài chính chảy về từ từ, vô số hình ảnh hỗn loạn hiện ngập trong đại não anh.

Công ty khoa học kỹ thuật Sang Tư nhỏ bé biến thành tòa nhà bê tông cốt thép cao chọc trời;

Nhân viên kỹ thuật đứng trước màn hình lớn giới thiệu loại chip mới;

Đèn flash từ cameras nhấp nháy dò hỏi bước tiếp theo của Sang Tư trong việc tự chế tạo hệ sinh thái internet……

Tay Kỳ Thâm lật tài liệu đột nhiên dừng lại, ngón tay nắm chặt trang giấy biến nó nhăn nheo, sắc mặt thêm trắng bệch, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vô số âm thanh bén nhọn trong não chọc anh đau nhức vô cùng.

“Kỳ Thâm?” Trì Niên thấy anh quả nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vàng gọi anh.

Tống Lãng cũng phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên hỗ trợ.

Kỳ Thâm vẫn như cũ đắm chìm trong trí nhớ hỗn độn, tài liệu trong tay rơi tán loạn trên mặt đất, cái tay bị thương do bị nắm chặt quá nên miệng vết thương hở ra, vết máu rất nhanh thấm ướt băng gạc.

Trì Niên thấy thế, càng thêm nôn nóng, cắn chặt răng dứt khoát hạ quyết tâm dùng sức bẻ tay anh ra, đem bàn tay mình nhét vào lòng bàn tay anh.

Chạm vào bàn tay mềm mãi Kỳ Thâm nhịn không được càng dùng sức chống cự sự mềm mại kia.

“A Thâm, anh nắm Trì Niên đau quá.” Âm thanh quen thuộc vang lên.

Tay Kỳ Thâm cứng đờ, suy nghĩ hỗn loạn dần dần thanh minh, thứ mà anh chăm chú nhìn thấy đúng là một đôi mắt to tròn, chứa đầy vụn sao nhỏ, sự lo lắng không che dấu.

Anh cúi đầu nhìn lại, tay Trì Niên nho nhỏ mềm mại, giống như không có xương cốt, vẫn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Kỳ Thâm nhíu mày, lãnh đạm buông tay cô ra.

Lại nhìn thấy trên mu bàn tay có dấu vết do anh dùng sức nắm chặt gây ra.

Trì Niên nhìn động tác anh gạt tay mình qua một bên, chớp đôi mắt, có hơi thương tâm, cô trừng anh: “Này, nói thế nào thì vừa nãy cũng là em giúp anh.”

Kỳ Thâm nhìn về phía cô: “Tôi không nhờ cô giúp.”

Trì Niên cứng lại: “……” Một hồi lâu nói thầm, “Lòng tốt lại cho một con cún.”

Kỳ Thâm nhăn mày nhìn cô một cái, không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Tống Lãng: “Tuần sau gặp mặt Trịnh tiên sinh ở tập đoàn Hải Duy, có khả năng là cậu đi.”

Tống Lãng ngẩn người: “Cậu nhớ ra?”

Trì Niên cũng nhìn về phía anh.

Kỳ Thâm nghĩ đến hình ảnh vừa nãy trong đầu: “Nhớ một ít, hơn nữa thông tin trên tài liệu ghi lại, đọc xong đại khái có hiểu.”

Những quyết sách, phương châm do anh đã quyết đưa ra, chỉ liếc mắt một cái liền biết đã qua tay anh, mặc dù không nhớ rõ, anh cũng sẽ làm ra quyết định tương đồng.

Tống Lãng nhìn Trì Niên: “Vậy…… Cô đâu?”

Kỳ Thâm không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt, không một tia gợn sóng.

Trì Niên hiểu rõ, còn không phải là chưa nhớ ra sao?

Cô trừng mắt nhìn Kỳ Thâm, lại thoáng nhìn máu chảy ra trên tay anh, hừ nhẹ một tiếng: “Em đi tìm y tá tới.”

Nhưng mà, đúng là giống như bác sĩ Triệu nói vậy, trải qua lại chuyện quá khứ, có thể nhớ lại một chút sự tình.

Chắc hẳn cũng có thể nhớ ra cô cùng với cái ước định bên nhau kia nhỉ?

……

Kỳ Thâm ở bệnh viện ba ngày liền xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Cánh tay anh gãy xương, chân có nhiều vết thương, nghiên trọng nhất lộ ra cả xương trắng, may không có bị thương đến xương cốt, trên người cũng trầy da, trừ phần đầu bị thương nặng, không có nguy hiểm đến tính mạng, bệnh viện nghiêm túc kiểm tra xong liền thả người đi.

Sang Tư sắp tới công bố điện thoại mới đời thứ chín, vì an ổn lòng người, tránh cho giá cổ phiếu Sang Tư dao động nên chỉ tuyên bố bên ngoài anh gặp sự cố nhỏ, tổ chức hội nghị video vài lần.

Thời gian nghỉ ngơi này, Kỳ Thâm đem tài liệu công ty mấy năm nay nghiêm túc đọc một lần, đảm bảo ký ức mình không có xuất hiện bất cứ sự sai sót nào.

Càng ủy thác người Tô Thành giúp mình thám thính chuyện Đường Khinh Nhiễm, anh vẫn cảm thấy giọng nữ gọi "A Thâm" trước tai nạn xe cộ không giống ảo giác.

Đến nỗi mặt khác……

Kỳ Thâm nhíu mày, buông trong tay văn kiện, lấy di động ở bên cạnh.

Di động là sản phẩm của Sang Tư, một góc màn hình đã vỡ vụn, vẫn còn có thể dùng.

Anh thuần thục mở khoá vân tay, mở WeChat.

Trong khoảng thời gian này, anh ngầm hỏi thăm qua Trì Niên, có thể kết luận cô cùng anh trừ bỏ quan hệ cấp trên cấp dưới, không có bất luận quan hệ gì, càng không nói đến yêu đương.

Mà lịch sử hai người trò chuyện cũng chứng minh điểm này.

Trì Niên liên hệ anh không chỉ bởi vì công việc, trên thực tế công việc chiếm nhiều lắm một phần ba.

Nhiều thời điểm là cô chụp một đóa hoa lạ ven đường, một đám mây hình dạng kì dị trên không trung, hoặc là oán giận cơm trưa ở nhà ăn, ảnh đồ ngọt tự cô làm, chính mình chơi ghép hình, đi cùng với một lời bình luận nghiêm túc của cô, cuộc sống đầy sống động của một cô gái nhỏ hiện ra rõ nét ở trước mặt anh.

Mà anh đáp lại, đều không ngoại lệ, luôn là một câu lãnh đạm “Ừ”, hoặc là “Đã biết”.

Chỉ là…… Vấn đề ở chỗ anh vậy mà trả lời lại.

Kỳ Thâm nhịn không được nhíu mày, anh hiểu rõ, bằng tính cách của anh, trước nay sẽ không để ý tới mấy việc nhỏ nhàm chán này, càng không cần nói tới trả lời.

Mà lịch sử trò chuyện kia, có khi buổi tối 6 giờ hơn trả lời lại, đây là thời gian tan tầm bình thường; có khi mười một mười hai giờ tối nhắn lại……

Kỳ Thâm xoa xoa giữa mày, lịch sử trò chuyện cuối cùng là một tấm ảnh chụp.

Trên ảnh chụp, một chậu lan hồ điệp trắng trong không gian đêm tối lặng yên nở rộ.

Tin nhắn gửi đi vào ngày anh xảy ra tai nạn.

Trong khoảng thời gian này anh có xem nhiều nhất là tài liệu Trì Niên chỉnh hợp, cũng giải thích vì sao để cô lại bên cạnh mình bốn năm.

Thời gian cô quy hoạch sắp xếp, năng lực bố trí tổ chức hội nghị, điều phối quan hệ các nhân đều rất khéo léo, thậm chí phát biểu ở một số hội nghị khẩn cấp cũng thấy mức độ văn tự rất cao.

Nhưng về phương diện khác, cô lại…… Quá mức hoạt bát.

Tóm lại hoàn toàn không phù hợp tiểu chuẩn đối với nửa kia của mình.

Kỳ Thâm vừa muốn buông điện thoại di động xuống, WeChat nhảy ra một tin nhắn mới.

Trì Niên: 【 bữa tối miễn phí! 】

Ngay sau đó là một ảnh chụp, túi giấy đóng gói của nhà hàng Bắc Hải được cô ôm ở trước mặt, sau túi chỉ lộ ra một phần ba da thịt trắng nõn, vừa vặn có thể thấy má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ, cười quá ngọt ngào.

Ánh mắt Kỳ Thâm nặng nề nhìn chằm chằm bức ảnh kia trong chốc lát, không hiểu này có cái gì để báo cáo.

Di động đột nhiên lại vang lên, Tống Lãng gửi giọng nói tới: “Tớ đã gọi bữa tối cho cậu, cực bổ, hiện tại chắc sắp tới rồi, nhanh khỏi trở về giúp lão tử.” Âm thanh xen lẫn tiếng lật tài liệu hỗn loạn, xem ra trong khoảng thời gian này anh ta bận muốn điên rồi.

Vết thương trên đùi Kỳ Thâm đang dần dần khép lại, đã có thể xuống đất, vốn tính hôm sau đi công ty nhìn xem, nghe vậy cũng chỉ đưa điện thoại di động đặt ở một bên không để ý đến.

Vừa lúc tiếng gõ cửa vang lên.

Cánh tay Kỳ Thâm vẫn treo băng vải như cũ, thong thả đi đến cửa, cho là nhân viên giao cơm, ấn phím mở cửa, cánh cửa phòng mở ra.

“Ta đa,” Giọng nói quá mức thanh thúy nhảy nhót vang lên, người vừa mới còn xuất hiện ở WeChat Bắc Hải với túi bao bì nhà hàng đang đứng trước mắt, Trì Niên nhô đầu ra, gương mặt đánh phấn nhẹ, hai đôi mắt rất tròn, đen nhánh trong suốt, ở dưới ánh đèn hết sức linh động.

“Bữa tối!”

Kỳ Thâm nhìn cô gái ngoài cửa híp mắt với mình, trong đầu chỉ có vài ấn tượng linh tinh.

Rõ ràng chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi, nhưng trong trí nhớ anh, cô vẫn còn là sinh viên mới tốt nghiệp tới nhận chức trợ lý kia.

Mặc dù biết hiện tại đã qua mấy năm, nhưng cô với cô hồi đó cũng không khác nhau mấy.

Ánh mắt sáng long lanh vẫn thế, đôi mắt cười lên cũng vẫn cong thành trăng non, nếu nói có gì khác đó là thời gian thiên vị cô, đem cô mài dũa càng tinh xảo đáng yêu, gương mặt giống viên gạo nếp nhỏ, đặc biệt lúc này tóc thành đuôi ngựa cô cũng búi lại, lỏng lẻo trên đầu.

Kỳ Thâm khựng lại: “Sao lại là cô?”

Anh nhớ rõ hôm nay không có tài liệu đưa tới.

“Tống tổng gọi hai phần cơm tối, nói muốn mời chúng ta ăn cơm, vừa vặn em tiện đường đưa tới,” Trì Niên chớp chớp mắt, xuyên qua anh nhìn vào nhà, “Không mời em vào sao?”

Kỳ Thâm nhìn cô một lát, nghĩ đến tin nhắn Tống Lãng gửi tới, cuối cùng nhường một chỗ ở cửa.

Trì Niên quen cửa quen nẻo đi đến nhà ăn, lấy từng hộp cơm ra.

Kỳ Thâm đứng ở cửa phòng bếp, không gian trong biệt thự rất lớn, tổng cộng có ba tầng, tầng một tiếp khách, tầng hai để giải trí, trang trí đơn giản, nhưng thể hiện được phong cách tối ưu ở mọi nơi, anh rất vừa lòng với nơi này.

Chỉ là lúc bình thường nói chuyện đều có tiếng vang, nhà ăn cũng toàn là kim loại lạnh lẽo, thoạt nhìn rất thiếu bếp lửa ấm cúng.

Ngược lại lúc Trì Niên đến, nhà ăn nhiều thêm âm thanh, không còn trống trải như thế nữa.

Trì Niên đem hộp cơm bày ra, mới phát hiện Kỳ Thâm đứng ở cửa phòng ăn suy tư nhìn cô chằm chằm.

Hôm nay anh mặc quần áo thoải mái bình thường màu trắng, có thêm chút ưu nhã tuấn tú, khí thế bức người vô tình giảm đi không ít, giống một quý công tử hào môn.

Trì Niên dời mắt, cười tủm tỉm mở miệng: “Anh còn chưa nhớ ra sao? Em ở chung cư 13 cách đây không xa, vẫn là anh xuất tiền, nói không muốn để em cách anh quá xa.”

Kỳ Thâm liếc cô, ánh mắt nhìn cô, lời nói lãnh đạm: “Không có khả năng.”

Trì Niên vô tội: “Vì sao không có khả năng?”

Kỳ Thâm nhìn chằm chằm cô vài giây: “Tuy rằng không hiểu trợ lý Trì, nhưng tôi hiểu chính mình.”

Lông mi Trì Niên run run, anh hiểu chính mình, cho nên biết anh sẽ không nói với cô những câu động lòng người kia.

Thậm chí hiện tại chỉ cần cô chạm vào anh, anh đều sẽ bài xích rời ra xa.

Trong lòng có chút chua chát, có chút đắng.

Trì Niên mím môi, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống ở bàn ăn, không còn nói chuyện.

Kỳ Thâm nhìn bộ dạng cô liền biết mình đoán đúng rồi.

Quả nhiên lúc trước nói hai người là bạn trai bạn gái đều gạt người.

Đồ nói dối.

Trì Niên không biết ý nghĩ của Kỳ Thâm, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén.

Thật ra cô cũng không tính là hoàn toàn nói dối.

Căn biệt thự hiện tại Kỳ Thâm đang ở là đầu năm trước cô phụ trách giúp anh đặt mua, chủ yếu do gần Sang Tư, giao thông thuận tiện, hơn nữa bốn phía đều có diện tích xanh hóa lớn, rất riêng tư, khu vực theo dõi công cộng được giám sát, rất an toàn.

Xa hoa mà tinh tế.

Mấy năm nay tiền lương không ngừng nhân lên, cô tích cóp một số tiền không nhỏ, vừa vặn muốn đổi sang chung cư mới, hơn nữa nghĩ đến Kỳ Thâm gần quan được ban lộc, liền đi xem phòng ở chung cư 13 gần đó.

Vốm chỉ tính thuê ba năm, tuy rằng cô có tính toán mua nhưng rốt cuộc cô cũng không xác định được mình và Kỳ Thâm có kết quả hay không, nếu về sau không theo đuổi được còn cách gần như vậy, chạm mặt sẽ rất xấu hổ.

Không nghĩ tới lúc ở công ty xem phòng bị Kỳ Thâm thấy được.

Lúc ấy anh không nói gì, buổi tối làm xong công việc uống ít rượu, Trì Niên như thường lệ chuẩn bị sữa bò cho anh, anh mở mắt ra nhàn nhạt hỏi cô một câu: " Chuẩn bị mua phòng?"

Trì Niên ngẩn người mới phản ứng lại, sau đó tròng mắt chuyển động, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là đắt lắm, vốn đã coi trọng một phòng ở đường số 6, nhưng chỗ kia cách biệt thự của anh rất gần, thân là trợ lý của sếp, hiệu suất tất nhiên phải đặt lên hàng đầu, vì công ty, tôi cũng muốn làm đến mức gọi là có mặt……”

Không chờ cô biểu xong tâm ý, Kỳ Thâm rất đau đầu mà xoa xoa giữa mày đánh gãy cô: “Cô vốn coi trọng phòng chỗ nào?”

Trì Niên bịa ra một tên tiểu khu.

Kỳ Thâm: “Báo giá chênh lệch cho tôi.”

Dùng chung cư ở đường số 6 thành số 3, vậy thì về sau theo đuổi không được, đem phòng bán đi cũng không có hại.

Trì Niên lập tức đồng ý.

Tuy rằng lúc sau Kỳ Thâm bổ sung: “Chỉ là vì hiệu suất công tác mà thôi.”

Nhưng hiện tại, nhà tư bản đại gia không nhớ rõ.

Trì Niên oán hận ăn bữa tối của mình, rồi sau đó mới phát hiện, Kỳ Thâm trước sau ngồi ở đối diện, không có động.

“Anh không ăn?” Trì Niên nghi hoặc, nhìn thoáng qua hộp cơm của anh.

Canh xương bắp bò, cá vược hấp, tôm bóc vỏ, rau xanh, thoạt nhìn rất mỹ vị.

Kỳ Thâm chú ý tới ánh mắt cô, quét mắt đến đồ ăn trước mặt, lại nhìn về phía cô: “Không có thói quen.”

“Cái gì không……”

Trì Niên vừa muốn hỏi lại, sau đó mới nhận ra ánh mắt anh đang nhìn mình.

Anh nói không phải đồ ăn, mà là cô.