Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 8:

Dung Thư trở về Tùng Tư Viện thì đi gian nhà phía đông gặp má Trương.

Cố gia nghèo khó, ở trong một tứ hợp viện chỉ có nhị tiến nhỏ [1] ở hẻm Ngô Đồng, trừ Lục Mạc Đường và Tùng Tư Viện, cùng với đảo tọa phòng [2] ở đối diện nằm bên cạnh cổng chính, thì chỉ còn một dãy nhà sau tối tăm chật chội chuyên để cho người hầu ở.

[1] Nhị tiến nhỏ (小两进): Theo kiến trúc của Tứ hợp viện, mỗi phần sân khép kín là một tiến. Tứ hợp viện cơ bản có một sân hình chữ ‘Khẩu’ (口) gọi là nhất tiến Tứ hợp viện, hai sân hình chữ ‘Nhật’ (日) tức là nhị (lưỡng) tiến Tứ hợp viện, ba sân hình chữ ‘Mục’ (目) là tam tiến Tứ hợp viện, cứ thế mà tiếp tục suy ra.

[2] Đảo tọa phòng (倒座房): Đảo toạ có nghĩa là ngược hướng. Là phòng ở phía Nam đối diện với chính phòng ở phía Bắc. Chủ đạo của tứ hợp viên là từ Bắc nhìn về Nam vì vậy cửa chính cũng được xây ở phía Nam ngay bên cạnh đảo toạ phòng. Đảo toạ phòng còn được gọi là nhà (phòng) sau và đa phần nó dùng để cho người hầu ở.

Thường Cát và Hoành Bình ở đảo tọa phòng, Dung Thư không nỡ để ba người má Trương cùng chen ở dãy nhà sau với người hầu Cố phủ, dứt khoát dọn gian phòng phụ ở phía đông Tùng Tư Viện để cho các nàng ở.

Má Trương là vυ' nuôi của Dung Thư, khi Dung Thư xuất giá tất nhiên bà cũng sẽ đi theo. Nhưng hôm qua bà bị nhiễm phong hàn, sợ người khác xen vào cũng sợ lây bệnh qua cho Dung Thư, nên bà đã trốn trong gian phòng phụ phía đông dưỡng bệnh.

Dung Thư bước vào phòng và nói: “Má Trương, con tới thăm má đây.”

Má Trương vừa uống xong chén thuốc, ngay khi bà vừa nhắm mắt nằm lại trên giường thì nghe thấy tiếng Dung Thư, vội xuống giường, nói: “Sao cô nương lại đến đây?”

Dung Thư đỡ bà nằm lại, cười nói: “Trước tiên má cứ nằm yên đó, cần gì phải hành lễ với con như vậy?”

Trương ma ma lấy khăn che miệng ho: “Cô nương vẫn nên cách lão nô xa một chút, bệnh phong hàn của lão nô đang rất nặng, đừng để cho mình cũng bị bệnh.”

“Má yên tâm, con sẽ không bị bệnh, má cũng rất nhanh sẽ khỏi bệnh thôi.”

Kiếp trước, khi nàng từ Lục Mạc Đường về lại Tùng Tư Viện thì cũng sẽ tới xem má Trương, trận phong hàn này tuy tới nhanh, nhưng đi cũng nhanh, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi hẳn.

Má Trương nghiêng đầu nhìn Dung Thư, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cho rằng hôm qua viên phòng nên mệt, bà thương tiếc nói: “Nữ nhi đều phải trải qua chuyện này, sau này cô nương quen là tốt rồi. Một hồi bảo Doanh Nguyệt và Doanh Tước hầm cho ngài chút canh bổ máu, trở về hãy uống, trong vòng hai ngày tinh thần sẽ hồi phục.”

Dung Thư biết má Trương đang hiểu lầm, cũng không giải thích thêm, mặt không đổi sắc đồng ý.

Trở lại chính phòng, Doanh Tước nhỏ giọng hỏi nàng: “Cô nương, má Trương dặn nô tỳ đi hầm canh thì phải, bây giờ nô tỳ có cần xuống bếp nhỏ chuẩn bị không ạ?”

“Không cần.”

Dung Thư ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi tháo tóc.

Nàng và Cố Trường Tấn không chỉ không viên phòng trong đêm tân hôn, mà trong ba năm, chàng cũng chưa từng chạm vào nàng.

Ba năm không con, mẹ chồng Từ thị cũng là chưa từng thúc giục nàng, nàng nghĩ có lẽ trong lòng bà đã sớm biết Cố Trường Tấn không có tình cảm với nàng.

Nhìn khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa tái nhợt trong gương đồng, nàng nghĩ kỹ rồi phân phó: “Ta cùng Nhị gia chưa viên phòng, các ngươi đừng nói cho má Trương nghe, ngày lại mặt cũng không được nói cho mẫu thân ta biết.”

Đang nói, ánh mắt nàng đột nhiên cứng lại, nhìn chằm chằm vào một chỗ trong chiếc gương đồng một lát.

“Đi lấy chiếc đèn đó qua đây.” Dung Thư thả mái tóc đã được tháo một nữa ra, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào một góc của chiếc bàn.

Doanh Nguyệt nhìn theo, thấy trên chiếc bàn trống không, chỉ để một chiếc đèn. Doanh Nguyệt cũng không xa lạ gì với chiếc đèn đó cả, là một chiếc trời sao được Trích Tinh Lâu lấy làm giải nhất vào tết Trung thu năm ngoái.

Chiếc đèn này thật sự là bảo bối của cô nương, khi còn ở nhà mẹ cô nương thường cầm lên trên tay ngắm nghía, yêu quý nó như trân bảo, khi xuất giá cũng không quên mang theo.

Doanh Nguyệt cầm đèn, đang muốn đi lấy ngòi đốt lửa, lại nghe Dung Thư nói: “Đừng đốt nén.”

Đèn Trích Tinh của Trích Tinh lâu rất tinh xảo, nó là một chiếc đèn trong đèn.

Bên trong đèn l*иg lưu ly còn có một chiếc đèn ở trung tâm, khi đốt nến của chiếc đèn ở chính giữa, tám mặt đèn lưu ly ở bên ngoài sẽ sáng rực rỡ lộng lẫy đầy ánh sao, nếu cầm chiếc này vào ban đêm thì giống như mình đang nắm giữ cả dải ngân hà trong tay.

Hiện tại vẫn là ban ngày, đúng thật không cần thắp nén. Doanh Nguyệt đã nghĩ như vậy, chợt nghe “Oành” một tiếng vang thật lớn, chớp mắt đèn Trích Tinh bị Dung Thư ném xuống đất.

Nàng sửng sốt: “Cô, cô nương?”

Dung Thư chậm rãi liếc mắt lên nhìn thì bắt gặp dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Doanh Tước và Doanh Nguyệt, nàng “Phì” cười một tiếng, nói: “Đừng hoảng hốt, ta chỉ là không thích chiếc đèn này nữa, nên muốn quăng, cho người tiến vào thu dọn một chút.”