Hẻm Ngô Đồng, Cố phủ.
Đó là đêm trăng rằm của Trung Thu, trăng hoa như nước, quan viên nặng nề, bóng ngô đồng nghiêng xuống hiên.
Thường Cát ngồi xổm dưới tán cây, chán chê ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn khung cửa tròn. Một lát sau từ cửa có một bóng người cao ráo đi ra, hắn đứng dậy, bước đến gần, nói: “Chủ tử tỉnh rồi à?”
Hoành Bình lắc đầu nói: “Chưa tỉnh.”
“Trước giờ chủ tử toàn tỉnh vào lúc giờ Dần một khắc, bây giờ cũng đã là giờ Dần bốn khắc rồi mà vẫn chưa tỉnh [1].” Thường Cát tò mò ló đầu qua cánh cửa liếc nhìn xung quanh vài lần: “Thì ra động phòng cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi…..”
[1] Giờ Dần: từ 3:00 - 5:00 sáng. Ngày xưa một ngày chia làm 12 tiếng. Mỗi tiếng thời đó bằng 2 tiếng thời nay. Khắc được chia thành 8 phần. 1 khắc tương đương với 15 phút, 2 khắc là 30 phút, cứ thế tính lên. Theo lời thoại nếu tính theo thời nay thì là 4 giờ sáng.
Vừa dứt lời, ngay lập tức hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
Chủ tử nhà mình rất nghiêm khắc, tính tình còn không tốt, câu nói vừa rồi nếu bị ngài ấy nghe thấy có khi sẽ bị đánh mấy hèo.
Thường Cát làm bộ làm tịch ho một tiếng, lại nói: “Vừa hay Hoàng Thượng cho chủ tử nghỉ 3 ngày, mấy ngày nay chủ tử đã thức khuya dậy sớm vì Kim thị và án tử của Hứa Li Nha rồi, cũng nên để ngài ấy nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Hoành Bình nhìn hắn một cái, suy nghĩ, nói: “Chúng ta ngủ thêm giấc nữa đi.”
Hôm qua là hôn lễ của chủ tử, hai người họ là người hầu của chủ tử, không biết bị rót bao nhiêu rượu, bây giờ đầu Thường Cát vẫn còn đau, dạ dày cũng không thoải mái, nếu có thể ngủ một giấc tất nhiên chẳng còn gì mỹ mãn hơn.
“Thật ra ta rất muốn ngủ, nhưng khi chủ tử tỉnh dậy mà không có ai hầu hạ thì làm sao bây giờ?”
Hoành Bình bói: “Tỳ nữ của Thiếu phu nhân đứng ngay hành lang, không cần dùng đến chúng ta đâu.” Nói xong cũng không chờ Thường Cái đáp lời, quay người đi ra ngoài.
Ngay lập tức Thường Cát nhấc chân đuổi theo: “Ai da, Hoành Bình, ngươi chờ ta với……”
Hai người bọn vừa ra ngoài, trước hành lang Doanh Tước, Doanh Nguyệt nhìn nhau, đều thở ra một hơi thật nhẹ.
Tiểu thư nhà mình kết hôn, các nàng nghe theo lời dặn của má Trương nên đều đứng ngoài phòng canh chừng cả đêm, chờ sau khi cô nương và cô gia xong việc thì vào trong đấy hầu hạ.
Nhưng sau khi cô gia bước vào, trong đó vẫn luôn không có động tĩnh gì, cũng không ai gọi đưa nước vào.
Dù gì cũng là đêm động phòng hoa chúc, cho dù cô gia làm không được việc, cũng sẽ không thể không có một tiếng động được.
Doanh Tước nhích lại gần chỗ Doanh Nguyệt, đè giọng xuống nói nhỏ: “Ngươi nghĩ tiểu thư và cô gia có phải không có viên phòng hay không? Má Trương dặn dò chúng ta mấy trăm lần, sau khi chúng ta vào phòng điều đầu tiên cũng quan trọng nhất đó là đi lấy tấm vải trắng. Nhưng nếu không viên phòng thì lấy miếng vải ở đâu chứ?”
“Chuyện của chủ tử từ bao giờ đến lượt miệng của ngươi khua môi múa mép? Lại nói tào lao nữa thì ngươi nên cẩn thận với miếng da tredn người ngươi đấy.”
Doanh Nguyệt dạy dỗ Doanh Tước vài câu, quay đầu nhìn cửa sổ đã được mở ra một nửa, ánh nến bên trong lung lay, ngọn lửa vùn vụt khiến gian nhà càng thêm tĩnh lặng.
Trong lòng Doanh Nguyệt cũng hơi lo lắng, nhưng nghĩ lại thì đêm hôm qua bên ngoài sảnh náo nhiệt cực kỳ, có lẽ do cô gia uống nhiều rượu, nên lúc đó mới không có sức lực để động phòng. Nghe nói nam tử uống nhiều rượu thì dù có tâm nhưng chẳng có lực…
Tiếng nói chuyện lúc có lúc không từ ngoài cửa sổ truyền vào trong phòng, Dung Thư mơ màng mở mắt.
Lọt vào tầm mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú, thâm thúy.
Lông mày dài đến thái dương, mũi cao mắt sâu, môi mỏng giống như lưỡi kiếm.
Nhưng nàng lại rất quen thuộc với gương mặt này, nó khiến nàng phải ngẩn người một hồi lâu.
Cũng trong lúc đứng hình này, bao nhiêu ký ức ào ạt như thủy triều đưa vào đầu nàng.
Khi thì thấy nàng đang ngồi trên chiếc giường Bạt Bộ với bộ đồ cưới trên người, mong mỏi chờ đợi Cố Trường Tấn giở khăn che mặt rồi uống rượu giao bôi. Lúc lại ở Tứ Thời Uyển, khi nàng uống rượu độc dược Hoàng Hậu ban cho, ở trong sự đau đớn tận cùng chờ đợi cái chết.
“Hôm nay con xuất giá, mẹ cũng không mong chờ gì hơn, chỉ cầu mong con và Cố tiểu lang đồng tâm nhất trí, yêu thương lẫn nhau, sau này đồng cam cộng khổ, sống với nhau đến già.”
“Buổi lễ đã hoàn thành, xin chúc mừng, hai vị đã chính thức trở thành vợ chồng. Tân lang mau lấy khăn che mặt cô dâu ra, đừng để tân nương sốt ruột chờ đợi.”
“Thật ra ta biết chàng vẫn luôn hận ta.”
“Ngàn sai vạn sai, sai vì khi đó ta trêu chọc đến chàng, khiến chàng và nàng ta bỏ lỡ ba năm. Bây giờ ta trả cái danh chính thê này lại cho nàng ta, lại lấy mạng đền cho chàng, chỉ cầu mong chàng giơ cao đánh khẽ, để nương của ta bình an đi đến Túc Châu, để bà ấy được an hưởng tuổi già.”
……
Những ký ức lộn xộn giống như những mũi kim, cây này đến cây khác đâm vào trong trí óc nàng.
Đầu Dung Thư đau như muốn nứt ra, không phân biệt được người đối diện mình là thật hay giả, cũng không phân biệt được cô đang ở nơi nào.
Tay nàng run rẩy sờ về phía trước, nhưng ngay khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào mặt hắn, thì cổ tay lập tức bị nắm chặt.
Thấy chàng lang quân đối diện nàng lười biếng mở mí mắt ra, lộ ra đôi mắt sâu thẳm như hồ nước. Đôi mắt thâm trầm u tối, cất giấu mây trắng trong sương mù, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Vậy mà thật sự là hắn.
“Cố Trường Tấn…” Dung Thư nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đầu ngón tay ẩm và ướt, mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của người con gái.
Cố Trường Tấn không thích mùi hương, đặc biệt không thích trên người của phụ nữ có mùi hương ngọt gắt, khi mùi hương thoang thoảng đó xộc vào mũi thì buông tay ngay, trong lòng hắn có chút bực bội.