Sầm Tuế suy nghĩ một lúc mới hỏi anh: “Anh có bạn gái không?”
Vinh Mặc nghe xong lời này cư nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, anh trả lời: “Bây giờ không có.”
Đáy mắt Sầm Tuế lóe lên ánh sáng, tiếp lời rất nhanh: “Vậy cho tôi đi làm ở cửa hàng của anh đi?”
Vinh Mặc: “?”
Suy nghĩ của cô gái này thực sự không phải là một bước nhảy bình thường.
Còn có công ty của nhà cô là một nhãn hiệu nổi tiếng, cần gì phải làm việc trong cửa hàng nhỏ của anh?
Thấy Vinh Mặc không nói lời nào, Sầm Tuế vội vàng cầm lấy túi xách, cúi đầu lấy một ví da dê nhỏ ở bên trong ra, sau đó lấy ra hai tấm thẻ từ trong ví, toàn bộ đưa đến trước mặt Vinh Mặc, nhìn anh và nói: “Đây là thẻ sinh viên và chứng minh thư của tôi.”
Vinh Mặc nhận thẻ sinh viên và chứng minh thư của cô rồi xem.
Anh không nghi ngờ cô có động cơ xấu, nhưng cũng tò mò, sau khi đọc xong còn hỏi cô: “Tại sao?”
Sầm Tuế lấy lại giấy tờ và nói: “Tôi không có cách nào để tập trung khi ở thư viện và phòng tự học của trường. Nhưng trong cửa hàng của anh rất là ổn, vì vậy tôi muốn đến cửa hàng của anh để ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.”
Vinh Mặc nở nụ cười: “Cho nên không phải để đi làm thêm?”
Sầm Tuế lắc đầu, lại gật đầu: “Là đi làm thuê, không phải là anh đang chuẩn bị đi Nhật Bản sao, chắc chắn sẽ không có ai trông coi cửa hàng kia, tôi đến trông giúp cho. Năng lực giám cổ của tôi thì anh yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Nghe cô nói như vậy, sự chú ý của Vinh Mặc có hơi chếch đi, bỗng anh lại hỏi: “Giám cổ là gia đình cô truyền từ đời này sang đời khác sao?”
Sầm Tuế nghe xong lời này không nghĩ nhiều, lắc đầu: “Không phải, nhà tôi mở tiệm vàng bạc châu báu.”
Vinh Mặc nghĩ không ra, nhìn cô: “Cô mới hai mươi mốt tuổi, chuyên ngành đại học lại là tài chính, làm sao có thể giám cổ?”
Sầm Tuế bị anh hỏi đến bỗng nhiên sửng sốt, lập tức nói qua loa: “Anh không hiểu đâu, đây là thiên phú.”
Vinh Mặc còn muốn hỏi lại, Sầm Tuế vì muốn ngăn chặn anh tiếp tục thẩm vấn, không để cho anh mở miệng, vội vàng hỏi: “Nói đi, có thể đến cửa hàng của anh làm việc hay không, tôi không cần lương cơ bản, ăn uống tự trả tiền, bán được đồ thì lấy một chút tiền phần trăm, trích bao nhiêu phần trăm là do anh quyết định, thế nào?”
Vinh Mặc nhìn bộ dáng cô không muốn nói nhiều, cũng không tò mò hỏi thêm nữa.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nâng ly trước mặt lên uống một ngụm trà lúa mạch rồi đặt nó xuống và nói: “Vậy thì cô đến đi.”
Sầm Tuế nghe vậy thì thấy hài lòng, hai tay nắm chặt, trực tiếp cười một cách nịnh nọt và nói: “Cảm ơn ông chủ, bữa cơm này tôi mời anh.”
Vinh Mặc nhìn cô, giọng điệu bình thản nhưng lại không thể nghi ngờ: “Đã nói tôi mời thì tôi mời.”
Nếu đã gọi anh là ông chủ, vậy thì nghe theo lời anh.
Sầm Tuế không tranh giành nhiều với anh, bữa ăn này anh trả tiền.
Cơm nước xong sắc trời đã tối đen, Vinh Mặc trực tiếp đưa Sầm Tuế trở về trường học.
Sầm Tuế xuống xe ở cổng trường, nói lời tạm biệt với Vinh Mặc, nhìn xe của anh lên đường, mới xoay người bước vào cổng trường.
***
Biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Trần Vũ ngồi trên sô pha, nhìn thấy Uông Kiệt và Triệu Tử Trừng ôm điện thoại di động thì thầm to nhỏ với nhau.
Nhìn một lúc, anh bình tĩnh lên tiếng: “Chuyện gì vậy?”
Nghe anh hỏi chuyện, Triệu Tử Trừng vội vàng tắt điện thoại di động như muốn che đậy rồi nói: “Không có gì.”
Ánh mắt và giọng điệu Trần Vũ càng lúc càng trầm xuống, nhìn chằm chằm vào anh ta và Uông Kiệt: “Cho mình xem một chút.”
Triệu Tử Trừng muốn nói thật sự không có gì.
Nhưng không thể nói ra khỏi miệng, tay đã không khống chế được mở khóa điện thoại di động và đưa tới trước mặt Trần Vũ.