Tiền phòng cộng với đồ trang trí, đồ uống và đồ ăn nhẹ làm đêm qua ít nhất cũng phải lên tới mấy vạn.
Bốn chị em bọn họ, gia đình của Chuu Nhị Bảo là bình thường nhất.
Nhìn bộ dạng của cô, Sầm Tuế mỉm cười, sau đó nhìn Đào Mẫn Nhi nói: “Lần này mình mời, bọn cậu không cần bỏ tiền, dù sao cũng là để mình ăn mừng.”
Đào Mẫn Nhi nhìn cô thản nhiên nói: “Thế nào? Cậu phát tài à?”
Sầm Tuế dựa lưng vào ghế, gương mặt được tắm nắng ấm, tinh thần phấn chấn, cười nói: “Chỉ là một chút tiền nhỏ thôi, không có gì đâu.”
Đối với tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ, bốn mươi vạn thực sự không là gì cả.
Nhưng ba người Đào Mẫn Nhi rất tò mò, cùng nhau nhìn cô, Trần Đại Noãn hỏi: “Cậu đã làm gì?”
Sầm Tuế lại cười: “Bí mật.”
Sau một lúc, cô nói: “Đợi khi phát tài rồi có thể chi trả cho bọn cậu rồi, cũng không quá muộn.”
Chu Nhị Bảo mắt hơi mở to nhìn Sầm Tuế: “Phát tài?”
Sầm Tuế gật đầu: “Không có gì ngạc nhiên.”
Đào Mẫn Nhi và Trần Đại Noãn muốn hỏi thêm, nhưng Sầm Tuế đánh chết cũng không nói, cuối cùng hai người họ trợn trắng mắt nhìn cô.
Chỉ có Chu Nhị Bảo cười nói với Sầm Tuế: “Vậy mình chờ cậu hỗ trợ, he he he...”
***
Buổi chiều có một lớp học, Sầm Tuế không về nhà, trực tiếp đi trung tâm mua sắm thay một bộ quần áo.
Tất cả quần áo trong tủ của cô cần phải thay đổi, hiện tại có thời gian thì tới mua đồ, để tủ quần áo có thể đầy càng sớm càng tốt.
Thay quần áo xong đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Sầm Tuế quay đầu lại, nhìn thấy cửa hàng trang sức của Sầm thị ở tầng một không quá lớn, vô thức dừng bước.
Sau một hồi suy nghĩ, cô không quay lại trường học mà đưa Đào Mẫn Nhi và những người khác đến cửa hàng trang sức nhà mình.
Sau khi bước vào, một nhân viên tiến lên chào hỏi, nhìn thoáng qua thấy Đồng Tinh Tinh đang đứng ở quầy. Cô ta mặc đồng phục công sở, tóc búi cao sau đầu, biểu cảm của cô ta trông có vẻ thiếu kiên nhẫn với công việc kinh doanh.
Đồng Tinh Tinh vô thức sững sờ khi nhìn thấy Sầm Tuế, phải mất một lúc sau mới phản ứng được.
Sầm Tuế không ngờ Đồng Tinh Tinh lại có mặt trong cửa hàng này, vì vậy cô giả vờ không quen biết, đi đến quầy.
Một nhân viên khác bên cạnh nói chuyện nhẹ nhàng, kiên nhẫn hỏi cô muốn mua trang sức gì, cho bản thân hay cho những người trong gia đình, và cũng cho cô biết họ đã có những hoạt động giảm giá nào gần đây.
Sầm Tuế chưa bao giờ xuất hiện trong công ty hay trong cửa hàng của cô, tất nhiên những nhân viên ở đây không biết cô.
Dù cho trước đó cô không quan tâm nhưng cô cũng biết trang sức nhà mình bán, về cơ bản nó hướng về phong cách cho người lớn tuổi, và không có nhiều kiểu dáng cho những người trẻ tuổi, vì vậy cô chưa bao giờ sử dụng đồ của nhà mình.
Ba người Đào Mẫn Nhi đi theo sau cô những món đồ này, nhưng họ không có hứng thú.
Sầm Tuế không phải đến đây để xem những món đồ này, cô chỉ có ý định muốn biết thêm về nó, sau khi tốt nghiệp cô gia nhập công ty, để có thể kế thừa và phát triển doanh nghiệp của gia đình, ít nhất cô có thể ra khỏi thành phố Tô An.
Khi cô nhìn xung quanh, Đồng Tinh Tinh cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Vốn dĩ cô cho rằng Sầm Tuế thật khác biệt, nhưng bây giờ xem ra không khác mấy so với giả thuyết.
Hàng ngày chỉ kéo một đám chị em nhà giàu thế hệ thứ hai đến mua sắm, tiêu tiền, ăn uống, vui chơi. Tối qua đăng trên vòng bạn bè là không về nhà, hôm nay ở đây với túi mua sắm trên tay.
Trong mắt Đồng Tinh Tinh, Sầm Tuế hiện tại là hai chữ viết hoa – PHÁ SẢN!
Ngoài xinh đẹp và có cha mẹ giàu có, phần còn lại khá là vô dụng.
Sầm Tuế lại vô tình đυ.ng phải ánh mắt kỳ lạ của Đồng Tinh Tinh.