Triệu Minh Viễn rõ ràng là đang rất bận, chỉ nói qua loa: “Thầy vẫn đang ở phòng thí nghiệm, em cứ tới đây luôn đi.”
Vinh Mặc cúp điện thoại, lái xe đến thẳng chuyên ngành khảo cổ đại học Tô An.
Căn phòng thí nghiệm của đại học Tô An, trang thiết bị đầy đủ, tiên tiến, là phòng thí nghiệm khảo cổ tốt nhất ở thành phố Tô An.
Triệu Minh Viễn là giáo sư của chuyên ngành khảo cổ đại học Tô An, cũng là chủ nhiệm khoa, đồng thời đảm nhận vai trò chủ tịch hiệp hội giám định cổ vật ở thành phố Tô An.
Nói chung, thành phố Tô An này chính là địa bàn của ông, Triệu Minh Viễn chính là đại biểu cho uy quyền của giới khảo cổ học ở đây.
Khi Vinh Mặc tới phòng thí nghiệm, ông cũng vừa hoàn thành công việc.
Nhìn thấy Vinh Mặc, ông cũng không lập tức cởi găng tay, nét mặt hiền từ kèm theo âm thanh chầm chậm mở miệng hỏi: “Em lại tìm được đồ tốt gì thế?”
Vinh Mặc đưa cái hòm trong tay qua, thừa nước đυ.c thả câu nói: “Thầy cứ nhìn qua trước.”
Nét mặt Triệu Minh Viễn đang bình thường, nhưng là bình thường khi xem chiếc hòm trên tay, kết quả khi vừa mở ra, biểu cảm trên mặt ông nháy mắt lập tức khựng lại, thậm chí hơi thở lại chậm một chút.
Đáy mắt ánh lên vẻ si mê, gần như sự si mê phát ra từ sâu trong tâm hồn, thấp giọng khen ngợi: “Thật đẹp.”
Một lát sau, ông ngẩng đầu lên sắc mặt nghiêm túc, nhìn về phía Vinh Mặc hỏi: “Thầy chưa từng nhìn thấy món đồ sứ nào như thế này, làm sao em tìm được nó?”
Hiện tại Vinh Mặc trông đã bình tĩnh hơn, anh nói với Triệu Minh Viễn: “Lúc gần tối, một cô gái chừng hai mươi tuổi đem nó đến tiệm, nói rằng đã tìm thấy nó ở một sạp hàng vỉa hè, vô cùng chắn chắn rằng nó là mảnh nhỏ của đồ làm từ Sài Từ.”
Nghe được mấy chữ làm từ Sài Từ, tay đang cầm chiếc hòm của Triệu Minh Viễn không khỏi run lên một chút.
Hai chữ này còn khiến ông kinh ngạc hơn cả mảnh sứ vỡ trong tay, ông lại cúi đầu cẩn thận xem một lượt, lúc ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “Nhìn vào hoa văn và độ sáng của mảnh sứ này, thực sự không phải vật tầm thường, sứ Nhữ cũng không gây kinh sợ như vậy.”
Lò Nhữ là một trong năm lò nổi tiếng, lấy màu xanh da trời làm cơ sở điều chế.
Cho nên người ta nói rằng, đồ làm từ gốm chính là sứ Nhữ từ đời trước.
Sứ Nhữ truyền lại đời sau cũng cực ít, phía chính phủ đã nhận định, thế hệ sứ Nhữ cổ hiện chỉ có sáu mươi lăm chiếc, vô cùng quý hiếm.
Lẽ đương nhiên thứ có thể làm giới sưu tầm đồ cổ điên đảo hơn sứ Nhữ chính là đồ làm từ Sài Từ chưa thể xác định có được lưu truyền lại đời sau hay không.
Vinh Mặc đồng tình với cái nhìn của Triệu Minh Viễn, nói thêm: “Dựa trên hiểu biết của em, dù là màu men, chất gốm hay độ dày đều khớp với con số sách cổ ghi lại. Nhưng em chưa từng thấy qua Sài Từ thật nên không dám kết luận bừa, vội tới nhờ thầy thẩm định.”
Triệu Minh Viễn gật đầu: “Cứ giao cho thầy, ngày mai thầy sẽ tổ chức họp tổ đội chuyên gia, em cũng đến đi.”
Vinh Mặc cười với ông: “Em thì tính là chuyên gia gì, em chỉ là chủ cửa hàng lỗi thời.”
Triệu Minh Viễn lườm anh một cái: “Đừng nói những thứ giả tạo này với thầy, tuổi của em không tính là lớn nhưng kinh nghiệm thì có thể sánh ngang với những chuyên gia đó. Em đừng nghĩ thầy không biết, trong thành phố Loan Khẩu thì địa vị của em ở giới đồ cổ là gì, nhà họ Vinh các em chính là gia tộc lớn.”
Loan Khẩu chính là một thành phố lớn, trên tất cả phương diện thành phố Tô An đều không thể so được với nơi đó.
Vinh Mặc không muốn nhắc đến những chuyện về gia đình mình, nói thẳng: “Thầy tin tưởng vậy em sẽ tới.”
Triệu Minh Viễn vỗ vai anh: “Nếu cuối cùng có thể đưa ra kết luận là đồ thật, đó sẽ là phát hiện chấn động oanh tạc cả giới đồ cổ này, hiện tại không cần phô trương, chờ có kết luận rồi nói sau.”
Vinh Mặc gật đầu: “Được.”