Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 30: Dẹp quầy bỏ chạy (1)

Sửng sốt một lúc, anh mới nín thở ngẩng đầu, nhìn Sầm Tuế: “Cô nhặt được à?”

Sầm Tuế đứng bên quầy, nhìn mảnh sứ vỡ trong hộp.

Sáng trong như ngọc, trong suốt như tiên khí, chỉ cần thật sự hiểu biết về đồ sứ, đều có thể nhìn thấy rằng miếng sứ rất khác biệt, quá sức đẹp đẽ.

Là mảnh vỡ thì sao, vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp kết cấu nguyên bản của nó.

Sầm Tuế còn chưa kịp trả lời thì Vinh Mặc đã đi lấy dụng cụ giám định rồi.

Anh lấy ra một chiếc kính hiển vi nhỏ, đeo găng tay và cẩn thận đặt miếng gốm dưới kính hiển vi.

Sầm Tuế nhìn Vinh Mặc, cố ý nói chậm lại: “Sau cơn mưa trời lại sáng, trời quang mây tạnh... xanh như trời, rõ như gương, mỏng như giấy, âm vang như chuông bạc, đường nét tinh tế, tinh xảo thu hút đến từng chi tiết... Nếu thật sự là mảnh vỡ Sài Từ, có thể đáng giá bao nhiêu?”

Vinh Mặc nghiêm túc nhìn mảnh gốm dưới kính hiển vi, không chút suy nghĩ nói: “Vô giá.”

Nói xong câu này, Vinh Mặc mới kịp thời phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Sầm Tuế, chầm chậm hỏi: “Là Sài Từ?”

Ban nãy anh vừa sửng sốt đến nín thở, vì khi lần đầu nhìn thấy miếng ngọc này đã bị sự bóng loáng trong sáng mờ ảo xinh đẹp tựa tiên của nó làm cho kinh ngạc, cảm thấy miếng ngọc này khác với tất cả những loại ngọc mà anh đã từng nhìn thấy, nhưng lại lập tức có suy nghĩ đấy không phải làm từ Sài Từ.

Địa vị của Vinh Mặc trong giới khảo cổ là gì, không cần nói ai ai cũng biết.

Đây là ngọc sứ thần thoại trong truyền thuyết, nó căn bản không phải là hiện vật có thể truyền từ đời này sang đời kia được, thậm chí đến một mảnh vỡ nhỏ cũng không có, chỉ biết trong các loại sách và ghi chép cổ nó được miêu tả vô cùng kì diệu.

Nếu đây thật sự là làm từ Sài Từ, chỉ sợ rằng một mảnh nhỏ như kia cũng có thể gây một trận chấn động lớn trong giới khảo cổ.

Vinh Mặc thuận miệng nói ra một câu vừa xuất hiện trong đầu "vô giá" cũng không phải là phóng đại.

Giá trị của chính bản thân nó không phải là có thể dùng tiền mà đo được.

Trước đó, Nhật Bản đã trưng bày một miếng ngọc được cho là làm từ Sài Từ mang tên “Thanh Bách Hợp Hoa Cô”, rất nhiều các chuyên gia Trung Quốc đều đến Nhật Bản để chiêm ngưỡng qua, đương nhiên cũng chỉ là đứng từ xa mà nhìn vài lần.

Về việc miếng ngọc đó có phải làm từ Sài Từ hay không thì vẫn còn đang là một nghi vấn lớn đối với các nhóm chuyên gia nghiên cứu Trung Quốc, họ chưa thể đưa ra một kết luận chính xác về vấn đề này.

Sầm Tuế nhìn anh đầy nghi ngờ, nhưng bản thân thì lại tỏ ra trong lòng đã có dự tính trước, mở miệng nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng, Sài Từ trở nên sáng như ngọc, trông lại càng mỏng manh, ‘xanh như trời, rõ như gương, mỏng như giấy, âm vang như chuông bạc, đường nét tinh tế’, toàn bộ đều rất phù hợp, đặc điểm so với thời đại trước cũng không khác quá nhiều, không phải làm từ Sài Từ thì là gì?”

Vinh Mặc cầm mảnh ngọc hướng về phía có ánh sáng, nhìn thấy từ mảnh ngọc tỏa ra một vầng sáng trong suốt.

Sầm Tuế nhìn anh một cách chăm chú và dè dặt bằng gương mặt thật nghiêm túc, cô đối với việc sưu tầm và nghiên cứu những cổ vật không có cảm giác quá quan tâm, cô nhìn anh nói: “Anh đừng nói những lời thừa thãi để làm gì cả, tôi thật sự muốn biết thứ đồ này có giá trị là bao nhiêu tiền.”

Vinh Mặc để miếng ngọc xuống, cẩn thận đặt nó vào trong một chiếc hộp.