Khi nói chuyện nghiêm túc, bọn họ thật sự không biết nói gì, Trần Đại Noãn đáp: “Bọn mình sẽ hỏi thử xem sao, nếu có quen biết ai mình sẽ cho cậu phương thức liên lạc, chắc cũng không phải chuyện gì khó.”
Sầm Tuế mỉm cười gật đầu với họ: “Cảm ơn trước.”
Trần Đại Noãn liếc cô một cái: “Chị em với nhau, khách sáo với bọn mình làm gì.”
***
Buổi chiều ba người Đào Mẫn Nhi người thì có việc bận, người thì phải lên lớp, cơm nước xong Sầm Tuế trở về ký túc xá một mình.
Ba người bạn cùng phòng vẫn chưa về, trong kí túc xá chỉ có một mình Sầm Tuế.
Không có chuyện gì làm, cô nằm trên giường một lúc.
Ngủ không được nên cô đứng dậy lấy điện thoại, sau khi mở khóa, cô lướt Weibo, sau đó lướt trên vòng bạn bè.
Cô đã không đọc tất cả tin nhắn Trần Vũ gửi cho cô trước đây, cô cũng không buồn để ý đến chúng.
Lúc này cô đã thoải mái hơn một chút, cô bình tĩnh mở ảnh đại diện của Trần Vũ, sau đó bấm xóa kết bạn, mắt không thấy tâm không phiền.
Chơi điện thoại một lúc vẫn cảm thấy buồn chán, Sầm Tuế đứng dậy xuống giường.
Cô đã xem xong Trân Bảo Lục, bây giờ lại cảm thấy ngứa ngáy, vì vậy cô nghĩ đến việc đi đến Thừa Cổ.
Vô tình có được một kỹ năng như vậy, cô muốn ra ngoài thử hiệu quả của nó một chút.
Biết đâu may mắn, có thể tranh thủ sửa mái nhà dột rồi kiếm thêm bao tiền.
Sầm Tuế đứng dậy trang điểm, mặc quần áo, đeo túi xách rồi ra ngoài bắt Taxi đến đường Thừa Cổ.
Đường Thừa Cổ là khu chợ đồ cổ lớn nhất ở Tô An, mấy cái ngã tư đường đan xen ngang dọc, các cửa hàng san sát nhau tạo thành Cổ Thành, có thể coi là một điểm thu hút khách du lịch.
Bây giờ không phải mùa du lịch cao điểm, cũng không phải cuối tuần nên không có nhiều người ra vào Cổ Thành.
Buổi chiều đầu xuân, cái nắng ấm áp chiếu rọi trên đỉnh đầu, nhiều chủ sạp đang cúi đầu ngủ gật, trong tay còn cầm điện thoại.
Sầm Tuế mua một chiếc kính lúp ở một cửa hàng ngoài phố, bỏ vào túi xách rồi đi dạo trên vỉa hè.
Hàng hóa trên vỉa hè rất đa dạng, có vàng, ngọc, sứ, sạp nào cũng có một vài đĩa lớn đáy cạn, miệng phẳng, có những đồng tiền cổ lộn xộn, hoặc một vài mảnh sành sứ vỡ vụn.
Sầm Tuế chậm rãi đi qua từng gian hàng xem xét, về cơ bản chúng đều là hàng giả.
Mọi thứ đều rất mới, không cần chạm tay vào, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được là hàng giả.
Những chủ quầy hàng này không nói lời nào, như thể họ biết cô sẽ không bỏ tiền ra mua vậy.
Quả thật, một cô gái trông còn nhỏ làm sao lại có hứng thú với đồ cổ được, vẻ ngoài của những thứ này không hợp với thẩm mỹ của cô gái nhỏ.
Sầm Tuế lướt qua gian hàng, nếu không có gì thú vị thì sẽ không đi nữa.
Sau khi đi bộ qua con phố đầu tiên, cô đi đến con phố thứ hai.
Sau khi nhìn thấy vài quầy hàng trên phố, tầm mắt Sầm Tuế cuối cùng cũng bị thu hút bởi một chiếc bình Bát Phương Quán Nhĩ, cô đi đến quầy hàng và ngồi xổm xuống.
Cô ngồi xuống rồi nhìn chiếc bình đó chăm chú, nhìn một lúc một hỏi chủ quầy: “Có thể cầm lên xem một chút không?”
Chủ quầy là một người đàn ông trung niên tóc lưa thưa, làn da khô sạm, dáng vẻ thật thà.
Ông ấy cẩn thận đưa cho Sầm Tuế, cực kì sảng khoái nói: “Thích thì cứ xem thoải mái.”
Sầm Tuế lấy kính lúp trong túi xách ra, cẩn thận cầm chiếc bình Bát Phương Quán Nhĩ lên kiểm tra cẩn thận.
Nhìn từ xa cô cảm thấy vật này là thật nên mới nguyện ý tiến đến gần xem kỹ hơn.
Bởi vì cô thực sự rất trẻ, lại còn là một tiểu cô nương, lúc này bày ra một bộ dạng như bà cụ non, khó tránh khỏi có chút buồn cười.
Mấy người chủ quầy bên cạnh quay lại nhìn cô, cảm thấy cô gái nhỏ này thật hài hước, nhưng cũng không nói đùa, chỉ là khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.
Chủ quầy trước mặt Sầm Tuế lúc đầu cũng có thái độ như vậy với cô.