Sau khi đứng dậy, cô mang theo vẻ mặt ngái ngủ đi rửa mặt, đến cửa phòng tắm gặp Đồng Tinh Tinh vừa mới tắm rửa xong bước ra.
Sầm Tuế nói tiếng “Chào” với cô ta, vô thức nói: “Đại học năm 4 cũng dậy sớm như vậy sao?”
Nói xong mới nhớ ra, vội vàng nói: “À, chị phải đến công ty làm việc.”
Đồng Tinh Tinh nghe xong lời này, đột nhiên cảm thấy mình bị trúng một vạn điểm đả kích, sắc mặt xanh mét.
Đùng vậy, nhờ phúc của Sầm Tuế, cô ta thực sự phải đến cửa hàng báo danh.
Sầm Tuế không có ý đả kích cô ta, nhanh chóng đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Sau khi rửa mặt và chăm sóc da, cô trở về phòng để trang điểm và thay quần áo.
Sầm Tuế không thích có phòng tắm riêng trong phòng ngủ, vì vậy phòng tắm ban đầu trong phòng của cô từ lâu đã được chuyển thành phòng thay đồ.
Tất cả quần áo trong phòng đều là quần áo trước kia cô thường mặc, nhìn qua không phải màu trắng thì là hồng nhạt, hoặc là dịu dàng trong sáng, hoặc thuần khiết nữ tính, khiến cô nhất thời rất đau đầu.
Cô đưa tay lên xoa trán, nhìn sang chỗ khác, không đi đến tủ chọn quần áo, chỉ đến bàn trang sức chọn một chiếc đồng hồ và một đôi hoa tai, sau đó bước ra thay bộ đồ cô mới mua ngày hôm qua.
Thay quần áo và trang điểm xong càng làm các đường nét trên khuôn mặt của cô thêm tinh xảo và ấn tượng hơn.
Cô sinh ra đã có nước da trắng ngần, đường nét khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Trước đây, để theo đuổi phong cách cô bạn gái cạnh nhà, cô luôn tìm mọi cách để che đi sự sắc sảo vốn có trên khuôn mặt của mình, và cố gắng theo đuổi hình mẫu dịu dàng và lạnh nhạt mà Trần Vũ yêu thích.
Trang điểm xong, Sầm Tuế nhìn mình trong gương và thấy rất hài lòng.
Bây giờ đây mới là dáng vẻ thật sự của cô, đặt trong biển người, cô chắc chắn là người nổi bật nhất.
Vẻ đẹp của cô không phải kiểu dịu dàng mà là kiểu rất chói mắt, là vẻ đẹp đâm thẳng vào mắt người đối diện.
***
Ăn xong bữa sáng, tài xế của gia đình chở Sầm Tuế đến trường.
Xe đã đậu ở ngoài cổng nam của trường học, Sầm Tuế mở cửa bước xuống xe, đứng nhìn lên nơi mà cô đã rất quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Ánh mắt cô nhìn qua bốn chữ “Đại học Tô An”, khóe miệng nở một nụ cười.
Cô thầm nghĩ - OK, đã đến lúc phải giải quyết tên nam chính chó má đó rồi!
Sầm Tuế phải mất hơn mười phút để đi từ cổng phía nam của trường đến lớp học.
Vừa kịp thời gian, lúc cô đi đến cầu thang ở cửa lớp học thì chỉ còn lại ba phút là đến giờ học. Giáo viên giảng dạy vẫn chưa đến, có thể nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ trong lớp học.
Vẻ mặt Sầm Tuế nhàn nhạt, cất bước đi vào lớp.
Cô chỉ đến lớp như bình thường, nhưng sau khi bước vào lớp học vài bước, âm thanh ồn ào trong lớp học từ từ dừng lại, chỉ một lát sau đã biến thành cảnh tượng im lặng như tờ.
Một số bạn cùng lớp vẫn đang nói chuyện thì bị các bạn bên cạnh dùng tay chọt rồi nhìn về phía trước cửa lớp học.
Chỉ liếc mắt một cái, khoảnh khắc nhìn thấy Sầm Tuế đã nín thở một chút theo bản năng, vẻ mặt sững sờ, miệng lại nói không nên lời.
Tất nhiên mọi người đều nhận ra cô, nhưng cũng bị ngạc nhiên, một số cô gái thậm chí đã dụi mắt vì không thể tin được.
Người trước mắt này thật sự là Sầm Tuế hay giả vờ ra vẻ ư?
Trước kia cô nhạt nhẽo đến thế nào, kiềm chế tính tình, giả vờ dịu dàng, giả vờ điệu, giả vờ trong trẻo.
Còn bây giờ, cô dường như mới vừa sinh ra từ trong kén, mái tóc xoăn dài lười biếng xõa trên vai, khuôn mặt trang điểm tinh tế, trên người mặc một chiếc áo len ngắn cộc tay, phía dưới là một chiếc quần ống rộng cạp cao, chân mang một đôi giày da màu đen.
Vòng eo nhỏ và trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho cả người thêm phần gợi cảm.