Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 8: Tất cả cũng vì cô

Trên kệ sách đương nhiên cũng không có gì khác ngoài sách, tất cả đều là sách, sách mới sách cũ được sắp xếp theo thứ tự rất chỉnh tề ngay ngắn. Mùi hương của sách cứ quẩn quanh ở chóp mũi cô.

Sầm Tuế bắt đầu đếm từ tầng cuối cùng của giá sách lên, đếm đến tầng thứ bảy, sau đó lại đếm từ bên trái của tầng thứ bảy qua, đếm đến cuốn thứ tám.

Cô chuyển cái ghế bên cạnh bàn đọc sách đến, bước chân lên ghế, duỗi tay rút lấy quyển sách kia.

Đây là một quyển sách rất cũ kỹ, rất lâu đời, nhìn qua bìa sách hình như được làm bằng da động vật nào đó, còn được đóng bằng chỉ.

Sầm Tuế lấy sách xuống, chân mang dép lê, ngồi vào ghế, cô tò mò xem chất liệu trang bìa bên ngoài sách, trên bìa còn được ghi ba chữ to – Trân Bảo Lục.

Sầm Tuế trải phẳng quyển sách lên đùi mình, lúc chuẩn bị mở ra thì không hiểu vì sao trong lòng lại hơi căng thẳng.

Không biết quyển sách này có thật sự cho cô một bàn tay vàng hay không, nếu quả thật có thể thì cô cũng không biết sẽ phát sinh ra những loại chuyện gì nữa.

Tuy đã trải qua không ít những chuyện quỷ dị, nhưng con người luôn sinh ra sự tò mò và sợ hãi đối với những thứ mình không biết.

Ngón tay cô nắm chặt phần viền sách, hít một hơi thật sâu, trực tiếp lật ra trang đầu tiên.

Kết quả vừa mới mở ra thì ở giữa trang sách đã lóe lên ánh sáng màu vàng, ánh sáng đó đâm thẳng vào mắt cô, khiến cô không mở nổi mắt.

Ngay khi Sầm Tuế không nhịn được muốn nhắm mắt lại thì giữa trang sách lại có một luồng sức mạnh xông ra, rót thẳng vào trong cơ thể của cô, trong nháy mắt luồng sức mạnh đó chảy đến khắp mọi ngóc ngách bên trong người cô.

Sầm Tuế chỉ cảm thấy có vô số hình ảnh đang hiện lên trong đầu mình, não của cô như muốn phình ra, cô đưa tay ôm chặt đầu mình.

Cô cho rằng đầu của mình sắp bị nổ tung, nhưng chỉ một lát sau thì đột nhiên mọi thứ bình thường trở lại.

Sầm Tuế ôm đầu, mở to mắt ra, cô lại nhìn đến quyển sách đang nằm trên đùi mình, giữa trang sách kia đã không còn ánh sáng màu vàng chói mắt như vừa rồi nữa, chỉ còn là một quyển cách cũ kỹ, nhăn nheo không chịu nổi mà thôi.

Cô không biết chuyện gì vừa mới xảy ra với mình, phải một hồi sau cô mới phản ứng lại, thế là vội vàng chuyển cái ghế về lại chỗ cũ, giấu quyển sách rồi nhẹ nhàng chạy về phòng mình.

Về đến phòng, cô khóa trái cửa, ôm sách chui vào chăn nằm xuống, Sầm Tuế chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình không ngừng đập lên rất nhanh.

Cô vô cùng căng thẳng, đến cùng thì vừa rồi, cô làm sao thế?

Nghĩ không ra kết quả, Sầm Tuế chỉ đành lật quyển sách cũ ra xem tiếp.

Thì ra đây là một ghi chép về giám định đồ cổ, xem ra không phải là của một người soạn ra mà giống như là thành quả của mấy đời người gộp lại.

Mà nội dung bên trong cũng cực kỳ đầy đủ, đủ các chủng loại như ngọc quý, kim thạch, đồ sứ, đồ gỗ, thư họa, cái gì cũng có.

Sầm Tuế còn chưa biết xem cái nào thì trong đầu đã lập tức hiện lên bức vẽ thẩm định tương ứng được khôi phục lại.

Mãi đến khi cô xem được khoảng mười trang thì đột nhiên nghĩ đến – vì sao cô lại hiểu được những vật này nhỉ? Hơn nữa đây giống như đều là kỹ năng mà cô đã nắm bắt được từ rất lâu.

Sầm Tuế ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu được, cái này đúng là bàn tay vàng.

Không chỉ có trong nội dung quyển sách, mà những người biên soạn ra quyển sách này cũng đã từng trải nghiệm qua bàn tay vàng, và giờ đều đã nằm trên người cô.

Thế nhưng vẫn còn một thứ cô nghĩ mãi cũng không ra, cuộc đời của cô và những cổ vật này thì có quan hệ gì với nhau? Vì sao lại cho cô bàn tay vàng?

Nhà cô kinh doanh vàng bạc, đá quý, tuy cũng có liên quan đến chút ít nhưng lại hoàn toàn không liên quan đến đồ cổ, đáng lẽ nên cho cô bàn tay vàng về phương diện châu báu mới đúng chứ.