Minh Hôn---Chồng Tôi Không Phải Người

Chương 9 Hang Động---Về Nhà

Ở trên này thấy dưới ko có động tỉnh, cũng lần lượt đi xuống, thấy hai người tình tứ liền nói

"Tưởng hai người bị yêu thú ăn thịt mất rồi chứ"

"Nè ngươi vô duyên vừa thôi nha"*Kim Lăng lên tiếng*

Mọi người cứ thế tiến vào bên trong xem xét tình hình, có một người lên tiếng

"Ngươi có chắc ở đây có yêu thú chứ? Sao ta ko thấy gì hết"

"Ko thấy thì tìm"

"Mọi người im lặng"*Ngụy Vô Tiện nói*

Tất cả quan sát xuống quanh, dưới chân của Ôn Triều có dị động, gã hốt hoảng định kêu lên thì bị Ngụy Vô Tiện nhanh chống bịt miệng lại

"Im lặng"

Bầu không khí bỗng chốt rơi vào im lặng, bầu không khí lúc này rất ngột ngạt khó chịu. Gã vì quá hoảng sợ nên đã hét lên

"Aaaa ở đây có yêu thú, bây đâu cứu ta"*hét lên làm đánh thức con yêu thú vốn đang trong cơn ngủ say*

"so stupid"*cô tức giận*

Cuộc hỗn chiến nổ ra, bọn người Ôn Triều nhanh chân chạy thoát, bỏ mặc mọi người ở đó tay ko thất sắt

"Chúng ta phải làm gì đây, ko có kiếm lấy gì đấu"*một người trong gia tộc nói*

"Mọi người im lặng, hình như thính giác của nó ko được nhại, chúng ta im lặng quan sát"*cô lên tiếng, ngữ điệu ra dáng một tiên nhân*

Mọi người cùng nhau im lặng, Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho Giang Trừng tìm một hướng đi khác để ra ngoài, vì biết chắc sau khi đám người Ôn Triều bỏ đi chắc chắn sẽ ko chừa đường lui nên đã quyết định tìm một hướng đi khác

"Quả nhiên có một hướng đi khác, nhưng phải bơi ra ngoài"

"Được giờ chúng ta nhẹ nhàng đi ra, ai biết bơi dìu người ko biết bơi, cứ nương nhau mà ra ngoài, đi"*Ngụy Vô Tiện nói*

Mọi người thật trọng từng chút một đi ra bên ngoài, nhưng điều ko ngờ đến lại vô tình đánh thức nó, moin người nhanh chân chạy ra

"Mọi người nhanh lên"*Ngụy Vô Tiện hét*

"Còn ngươi thì sao, có đi cùng ra ngoài"

"Mọi người đi trước ta sẽ theo sau, đi đi"*chống đỡ*

"Nhất Bác Jungkook hai người cũng đi luôn đi, đừng ở đây nguy hiểm lắm"*hối thúc hai người*

"Ko có đi chúng ta cùng đi"*Nhất Bác lo lắng nói*

"Ko kiếm ko thuật ở lại ko được, đi nhanh đi.....thôi chết ko xong rồi.....aaaaa"*cô bị đánh chân bị nó cắn, làm máu chảy ra, vai cũng nhiều vết thương ko kém*

"Tiêu Bin"*cậu nhìn xung quanh thấy một hang động*"mọi người ở đây có một hang động, chúng ta vào đây trú trước đã"*cõng cô chạy vào trong nhanh nhất có thể*

Mọi người thấy vậy, cũng nhanh chống đi theo, ai nấy cũng đã bị thương Lisa bị chảy máu ở cánh tay y phục vốn trắng nay đã nhuộm đỏ bằng máu.

"Lam Trạm ngươi ko sao chứ mở mắt ra đi mà"*lo lắng, xé áo mình, băng bó cho y*

"Ta....không sao đừng lo"*ôn nhu đáp*

Bên này

"Anh Taehyung, anh có sao ko?? Huhu"*Jungkook bật khóc*

"Ko sao đừng lo chỉ anh chỉ bị nhẹ thôi"*trấn an cậu*

"Để em băng bó cho anh"*lấy đồ trong túi càn khôn, băng bó cho anh*

Cậu cùng Nhất Bác thay phiên nhau băng bó cho mọi người

"Tiểu Bảo em ko sao chứ?"*Lisa nhìn sang*

"....."*cô ko trả lời*

"Tiểu Bảo em ko sao chứ?? Tiểu Bảo em sao vậy....trả lời chị đi..... Tiểu Bảo"*Lisa hoảng hốt*

"Tiểu Bảo em làm sao vậy..... trả lời anh đi"*Jaehwan lên tiếng*

"Bin à đừng làm tớ sợ mà"*Jungkook kêu lên*

Lúc này cô mơ hồ tỉnh dậy, cơn đau ập đến nhưng cô kiềm

"K....không.....sao"

"Em làm chị hết hồn, mọi người ko bị nặng chứ"

"Mọi người ổn đừng lo"

Mấy đứa nhỏ lại, để phu quân và Tiểu Bảo nhà ta ngủ"*Lam Vong Cơ dựa vào người mà ngủ một cách ngon lành, cũng phải thôi đợi chờ 13 năm chịu khổ hết nữa đời người, giờ đây được nằm trong lòng ái nhân cảm giác thấy ấm áp khó tả*

Còn phần cô vì ko tiện dựa vào vách đá, nên đã dựa vào người Nhất Bác mà ngủ, các cặp khác cũng dựa vào nhau ngủ chỉ riêng Lisa thấy tủi thân

"Sao ai cũng có người dựa hết vậy, ngoài cặp em ck chàng dâu ra, thì ai cũng có đôi hết trơn, thật tủi thân mà, đang ra Tiêu Bin dựa vào mình mới phải, chỉ vì bị thương nên ko tiện, thôi kệ dù gì mình cũng bị thương ko tiện. Thôi ngủ"*sau một hồi lầm bầm thì Lisa cũng chìm vào giấc ngủ*

-----------------+-----------

Sáng hôm sau, theo giờ Vân Thâm mọi người đều thức dậy, mặc dù thân bị thương nhưng vẫn ráng chống cự để tham chiến mọi người đang tụ lại, bàn kể hoạch gϊếŧ hạ yêu thú, dùng những vũ khí mà bọn Kí Sone vứt bỏ làm vũ khí, lấy dây cung tạo thành sợi đàn để quyết chiến

"Mọi người đã rõ chưa"

"Vâng"*tất cả cùng nói*

Mọi người ai vào vị trí đã được phân công, bỗng có hai luồn sáng xuất hiện và nằm gọn trên thắc lưng của Lam Vong Cơ và cô

"Là Tị Trần và Băng Liên"*Minhyun ngạc nhiên*

"Quả nhiên là thanh kiếm có linh thức, cảm nhận chủ nhân gặp nguy nên đã đến hỗ trợ cứu giúp. Đúng là một bảo kiếm"*Ngụy Vô Tiện ngật gù nói*

"Vậy chúng ta có thêm đồng minh, đi thôi"*Lisa khí thế nói*

"Được"*tất cả cùng nói*

Cuộc hỗn chiến nổ ra, từng nhát kiếm, từng dai điệu từ những dây cung van lên, ánh sáng của linh lực bao quanh, phút chốc đã hạ gục, người thì thấm mệt, người thì ngất xỉu.

-------------------------------------------------

Không biết sau đó như thế nào, nhưng khi cô tỉnh lại là 10 ngày sau

"Đây là.....?"*cô ngơ ngác*

"Tiêu Bin cậu tỉnh rồi, may quá"*Nhất Bác mừng rỡ*

"Chúng ta về nhà rồi?"*nghi hoặc*

"Ừ, mà cậu yên tâm, kiếm của cậu được tớ bỏ vào túi càn khôn của cậu, Hàm Quang Quân đưa chúng tớ xuống núi, sau đó bắt xe về nên ko ai biết đâu"*Nhất Bác giải thích, đưa kiếm cho cô*

"Tớ ngủ mấy ngày rồi?"

"Cậu hôn mê 10 ngày rồi đó"*Nhất Bác đỡ cô ngồi dậy

"Vậy còn nghi thức của cậu thì sao, hôn lễ hoàn thành??"

"Trong lúc cậu hôn mê, tớ đã làm hết rồi, có papi và papa ở đó nên rất nhanh đã hoàn thành"

"Ò"*lúc này Cố Ngụy bước vào*

"Em tỉnh rồi sao?"

"Vâng ca"

"Rốt cuộc em đã làm gì mà để mình bị thương ra nông nỗi này, vết thương này"*trách vấn*

"Ca em đi săn với sư phụ vô tình bị con thú tấn công nên bị thương thôi"

"Em sau này có đi săn thú nhớ cẩn thận nghe chưa"*thay băng gạt cho cô*

"Rồi bt rồi"*trong lòng*"--hên ghê chưa biết gì hết--"

Để tớ kêu chị Nhi Nhi nấu cháo cho cậu ăn nha, chắc cậu cũng đói rồi nhỉ?"

"Ừ tớ cảm thấy rất đói"*thành thật trả lời*

"Lát tớ đem lên"

"Không dìu tớ xuống, tớ ko muốn ở trên này"

"Cậu mới tỉnh, ko được hãy nghĩ ngơi đi"*Nhất Bác nhìn cô nói*

"Tớ ngủ 10 ngày, 10 nằm một chỗ tù túng lắm cho tớ ra ngoài đi Bác ca.....anh dâu"*Tiêu Thỏ con hiện hình*

"Ừ tớ thua cậu rồi, đi tớ dìu cậu ân nhân của tớ"*hùa theo cô*

"Phải vậy chứ, cậu đã biết giỡn rồi, rất tốt"*cười thích thú nói*

"Thôi để anh cõng em đi xuống"

"Em....."*chưa kịp nói hết câu*

"Nghe lời"*cuối xuống, cậu đỡ cô lên lưng anh*

Cậu đi xuống trước Cố Ngụy cõng cô xuống sau, đi xuống từng bật cầu thang anh hỏi

"Em để cậu ấy ở đây sao?"

"Ừ, từ lúc em cậu ấy đó, ở đây cũng được mấy tháng rồi"

"Em ko sợ cậu ta sao, dù gì cũng chỉ mới gặp em lại là tiểu thư lá ngọc cành vàng, để cậu ta trong nhà ổn ko?"*Cố Ngụy lo lắng*

"Đừng suy nghĩ bi quan như thế, cậu ấy ko nhà ko gia đình, em giúp cậu ấy có gì sai, đã vậy còn là người tâm duyệt của anh hai, anh thể ích kỷ như vậy được"*bất đầu khó chịu*

"Anh xin lỗi"*cõng cô xuống bếp*

Nhi Nhi đang lay hoay nấu cháo, thấy cô xuống vui mừng nói

"Cô chủ, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi làm chị lo chết đi được, à chờ chút cháo nấu sắp xong rồi"*khấy nồi cháo*

"Chị từ từ tôi đợi đc mà"

Sau khi nấu cháo xong liền bưng ra cho cô, thấy chỉ có một tô liền nói

"Tôi thấy chị nấu nhiều mà, đem ra cho ca một tô đi, chị và Nhất Bác cũng ăn luôn cho vui"*ăn một muỗng cháo*

"Thôi để....."*chưa nói hết câu*

"Thôi gì.....lẹ"

Thế là cả 4 người cùng ngồi ăn, Cô Ngụy ở lại giúp cô tập đi lại, lây hoay đã hết một ngày, khi mọi người đang chìm vào giấc ngủ thì

Tíng đoang---tíng đoang---tíng đoang

"Ai vậy chờ chút"*Nhi Nhi ngáp ngắn ngáp dài đi ra*"lão gia phu nhân"

Cô đứng nép sang một bên, để bọn họ đi vào

"Tiểu Bảo ngủ rồi sao?"(hồi chiều Nhất Bác có điện báo nên m.n mới biết)

"Vâng ạ, có cần kêu cô chủ đậy ko ạ?"*lễ phép*

"Ko cần để nó nghĩ ngơi, cô gọi Nhất Bác xuống đây"*Seokjin nhìn cô nói*

"Dạ"*chạy đi kêu Nhất Bác*

Một lúc sau, cậu đi xuống cảm thấy rất bất ngờ khi thấy mọi người ở đây

"Papi papa sao hai người??? Còn có cả....."*Nhất Bác ngơ ngác*

"Con ngồi xuống đi"*Namjoon nói*

"Có chuyện gì vậy ạ?"*Nhất Bác thâm dò*

"Từ nay, Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện sẽ ở đây, mấy đứa cũng thật là chuyện lớn thế sao cứ dữ một mình, báo hại papi khóc hết nước mắt"*Namjoon trách móc*

"Nếu ko có Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện đây các con tính dấu bao giờ nữa hả"

"Tụi con xin lỗi"*cậu cuối đầu, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó*

"Thôi ta đã bàn vs Hàm Quang Quân rồi, họ sẽ giúp đỡ tụi con, chứ đợi chờ chứng cứ biết khi nào con trai ta mới thấy mặt trời"

Cậu nghe vậy chỉ biết lặng thinh, nói chuyện một lúc hai người cũng ra về, cậu có kêu hai người ở lại nhưng họ ko chịu đành phải tiễn hai người ra cửa

"Đột ngột quá nên cũng ko có phòng cho hai người ở, hay hai người ở tạm phòng con vậy"*Nhất Bác ái ngại nói*

"Vậy con ở đâu?"*Ngụy Vô Tiện lên tiếng hỏi*

"Con ngủ ở sofa cũng đc ạ"*lễ phép nói*

"Sao mà đc, mà phòng con có ghế nằm ko?"

"Dạ có ạ"

"Vậy thì đc, ta cùng Lam Trạm ngủ ở đó, con thì ngủ trên giường vậy là đc rồi"

"Nhưng con...."*khó xử*

"Ko nhưng nhị nữa. Dẫn đường lên phòng con đi"*Ngụy Vô Tiện nhìn cậu nói*

"Vâng ạ"*dẫn hai người đi*

Khi lên đến phòng, cặp phu phu này đi lại chiếc ghế sofa để gần đó, mà ngồi xuống còn cậu thì lên giường. Ngồi nói chuyện với nhau một chút rồi thϊếp đi, Ngụy Vô Tiện thì nằm trong lòng Lam Vong Cơ mà ngủ. Chiếc ghế sofa nhà cô rất to nên 2 người có nằm ngủ thì vẫn thấy thoải mái ko hề chặt chội. Cứ thế nhà 5 người chìm vào giấc ngủ sâu. (Chú Bảy tài xế nhà cô xong việc thì về nhà và sáng sớm đã đến.🐢)

__________Hết chương 9__________

Bây giờ mới là sự bắt đầu

Đón xem chương 10 nhé