Bố Tôi Nói Ông Ấy Thích Cậu

Chương 3

Người mới tỉnh ngủ thường phản ứng chậm hơn một chút, Tạ An ban đầu không nhận ra có người đang gọi mình, gãi đầu định lấy sách ra xem, Lý Liên Dĩnh bên cạnh thấy thế không đành lòng, đá nhẹ vào chân ghế dưới gầm bàn.

"Thầy Hồ gọi cậu ra ngoài."

Cậu lúc này mới phản ứng lại, quay đầu nhìn, ông thầy nhỏ cười hiền từ, nếp nhăn hai bên đuôi mắt đủ để kẹp chết một con ruồi.

Chiều cao của Tạ An thuộc hàng nổi bật trong đám bạn đồng trang lứa, mới học lớp 9 mà đã cao đến 1m75.

Hai chân thon dài thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần đồng phục màu xám, chưa đi được mấy bước, cậu đã đến bên cạnh Hồ Chí Bân.

Ông thầy nhỏ không nói gì, mà đóng cửa lại trước.

Tạ An không khỏi lùi lại một bước: "Quân tử động khẩu chứ không động thủ, thầy là thầy giáo, không được phép đánh học sinh đâu đấy."

Hai hàng lông mày thưa thớt của Hồ Chí Bân nhướn lên: "Nói linh tinh gì đấy, lúc nào thầy nói sẽ đánh cậu?"

"Vậy thầy đóng cửa làm gì?"

"Mắc mớ gì đến cậu, đừng lải nhải nữa, giờ thì đi đến phòng giáo vụ, dẫn bạn học mới chuyển trường đến đây cho tôi."

Hồ Chí Bân tuy là một giáo viên có mấy chục năm kinh nghiệm, nhưng không hề cổ hủ cứng nhắc, ngày thường cũng thích đùa giỡn với học sinh, đôi khi bị học sinh trêu chọc đến mức nóng nảy, buột miệng nói ra vài câu không hợp thân phận cũng là chuyện thường tình.

"Chỉ có thế thôi sao? Lớn thế này rồi, để cậu ấy tự đi đến đây không được à?"

Ông thầy nhỏ tức giận, nhón chân vỗ nhẹ vào đầu Tạ An: "Ai là thầy giáo, ai là học sinh? Mau đi cho tôi, muộn là viết kiểm điểm tám trăm chữ đấy."

Cậu bất lực, ông thầy nhỏ luôn thích dùng chiêu này để uy hϊếp cậu: "Vâng vâng vâng, phòng giáo vụ đúng không? Cháu đi đón người về ngay đây."

"Lúc về tiện thể đến phòng chứa đồ khiêng một bộ bàn ghế qua, đừng quên đấy, không là cậu lại phải chạy một chuyến nữa đấy."

"Vâng vâng vâng, còn gì nữa không ạ?"

"Hết rồi, đi nhanh về nhanh, cả lớp đang đợi đấy."

Tạ An nhún vai, bước chân đi xuống.

Phòng giáo vụ ở dãy nhà tổng hợp, đối diện với dãy nhà học của lớp cậu, đi bộ qua đó mất khoảng ba phút.

Đến nơi, cửa vẫn đóng, trong phòng vọng ra hai giọng nói khác nhau, chắc là hiệu trưởng và phụ huynh của bạn học mới.

Tạ An đi đến máy bán hàng tự động, trong túi vừa hay có mấy đồng xu thắng cược buổi sáng, cậu lấy ra nhét vào khe tiền, chọn một lon nước cam, "cạch" một tiếng, lon nước rơi xuống.

Cúi người lấy nước, cửa sau lưng mở ra, xem ra đã nói chuyện xong.

Tạ An quay người nhìn, ba người bước ra, người đàn ông đi đầu cao khoảng 1m85, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo nụ cười nhạt.

Người đàn ông có vẻ ngoài nổi bật mặc bộ đồ thường phục màu trắng, bàn tay đặt trên vai cậu thiếu niên, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, các đốt ngón tay rõ ràng, tinh xảo như ngọc tạc.

Tạ An cảm thấy người đàn ông này đẹp trai đến chói mắt, cả khuôn mặt như đâm thẳng vào tim người ta.

Cậu không thích hóng hớt, lúc cả lớp bàn tán xôn xao, cậu đang vùi đầu ngủ say trên bàn, nên chuyện về bạn học mới cậu hoàn toàn không biết.

Giờ thì cậu biết được chút ít rồi.

--Bạn học mới là một cậu nhóc lùn tịt chưa đến 1m6.

--Và bố cậu ta không chỉ cao, mà còn đẹp trai hơn người thường.

Mua đồ uống lén lút trong giờ học sẽ bị hiệu trưởng mắng, may mà túi áo đồng phục mùa thu đủ lớn, Tạ An chắp tay trước túi áo, che kín phần giấu lon nước, chuẩn bị xong xuôi mới bước về phía ba người.

Thấy Tạ An, hiệu trưởng nhanh chóng nhận ra: "Là thầy Hồ bảo em đến đúng không? Vậy thì phiền em dẫn bạn học Lữ Hoài về lớp nhé."

Lữ... Hoài.

Tạ An ngậm hai chữ này trong miệng nhai đi nhai lại, cái tên nghe cũng được.

Lúc nãy cậu bị người đàn ông kia thu hút hết sự chú ý, giờ đến gần ba người, cậu mới quan sát kỹ cậu thiếu niên bên cạnh.