Apollo

Chương 12

Đứng trước tôi giờ đây, một người đàn ông lịch lãm vừa mới ngoài 30. Thời gian đem đến tuổi tác cho anh, nhưng lại điềm nhiên trở thành một điểm nhấn cho thần thái của anh. Đôi mắt anh vẫn sáng như những vì sao tôi từng ngắm mỗi đêm qua cửa sổ phòng ngủ, nụ cười ấy vẫn toát lên khí chất thanh tao và khuôn mặt vẫn mang đậm những đường nét khỏe khoắn của một con người mạnh mẽ kiên cường trước sóng gió. Điểm khác biệt duy nhất chính là sự bốc đồng ngày nào, đã nhường chỗ cho sự điềm đạm tĩnh lặng đến kì lạ.

Nếu tôi vẫn là cô gái bồng bột với suy nghĩ ngu ngốc sẽ trở thành nữ thần duy nhất trong lòng anh của ngày xưa, tôi sẽ để mặc cho những nỗi nhớ vỡ òa và chạy đến ôm lấy anh thật chặt. Nhưng không...

Tôi dùng những ngón tay quệt nhanh những giọt nước còn đọng trên khóe mắt vì không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân. Tôi chưa từng bật khóc trước mặt anh, chưa từng để lại trong trí nhớ anh một kí ức buồn bã nào về mình. Và tôi vẫn muốn là một cô gái mạnh mẽ trước mặt anh, để anh không nhận ra, sự biến mất của anh suốt những năm qua đã khiến những mảnh vỡ trong tim tôi không thể liền lại được nhưng đồng thời nó lại giúp tôi xây nên những bức tường cao để bảo vệ một thứ đã không còn lành lặn.

Apollo, anh đến trễ rồi...

-Em vẫn khỏe chứ?

Apollo cất tiếng hỏi

Tôi mỉm cười, nụ cười chất đầy những nỗi nhớ không thể nói lên thành câu- và cũng mãi mãi không được nói ra. Lùi lại một bước trong vô thức, tôi đáp lại anh

-Phải, em vẫn khỏe

Có phải cuộc đời là như thế? Hai người đã từng đi chung một con đường, nếu đành đoạn rẽ sang hai lối khác nhau thì cuộc tái ngộ tiếp theo sẽ là một tình cảnh đầy khó xử?! Một cái vòng tròn khép kín mà mỗi chúng ta không thể phân rõ, đâu là nơi bắt đầu và kết thúc. Đơn giản thì tôi và Apollo đang ở cái khoảng lưng chừng.

Có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi anh, chúng cứ như một dòng nước chảy siết đang dìm chết sự kiểm soát sâu bên trong tôi. Từ lâu rồi tôi đã muốn hỏi anh

Anh đã bao giờ yêu em chưa?

Nhưng rồi tôi chỉ mím môi im lặng. Hỏi để làm gì, câu trả lời đã không còn quan trọng nữa. Hai đường thẳng đã cắt nhau một lần, không thể cắt lần thứ hai. Tại sao phải hỏi để rồi tự làm đảo lộn cuộc sống của nhau.

Apollo và tôi trao đổi với nhau những câu chuyện đơn thuần về thời tiết thất thường hôm nay ở Roma, anh nói tôi nghe những ấn tượng của anh về Italia và việc những người dân địa phương đã niềm nở với anh ra sao. Nụ cười thấp thoáng ẩn hiện trên môi tôi khi lắng nghe giọng nói của anh say sưa kể câu chuyện của mình.