Mùa Đông Yêu Đương Cùng Người

Chương 3: Hôn sự

Mạnh Tư Ý năm nay 27 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, tốt nghiệp đại học y tốt nhất khu vực, sau đó làm việc tại bệnh viện trực thuộc đại học y khoa Ôn Bắc, ngắn ngủi mấy năm, thăng chức thành bác sĩ chủ nhiệm.

Nhà xe đầy đủ, thu nhập ổn định, càng hiếm hoi hơn là nhân phẩm đoan chính, đời tư trong sạch, hầu như không có tin đồn xấu ở bệnh viện.

Trưởng bối trong gia đình đều hài lòng với anh.

Trái lại là Chúc Thời Vũ. Tuy rằng trúng tuyển vào một trường đại học không tồi, nhưng ở Bắc Kinh bao nhiêu năm cũng không nhận được thành tích gì, trở về đến giờ vẫn luôn chờ người nhà sắp xếp việc làm, chưa kể không có thu nhập, lại là người hướng nội, sống nội tâm.

Trừ bỏ khuôn mặt có vài phần xinh đẹp, khó có thể tìm ra những điểm nổi bật khác.

Vô luận từ các mặt khác, cô đều xem như là vô cùng may mắn, tìm được một người có điều kiện tuyệt vời về mọi mặt như thế.

Người hiểu con nhất vẫn là cha mẹ.

Bà biết rõ Chúc Thời Vũ bướng bỉnh cố chấp, cũng không giống ngoài mặt hiền lành thân thiện, còn phí thời gian như vậy, đợi người thích hợp tiếp theo xuất hiện sẽ càng khó hơn.

Tương lai biến số quá nhiều, bà đã không còn thời gian để đi đánh cược.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Chu Trân rất chu đáo cho hai người cơ hội đơn độc ở chung.

Chúc Thời Vũ đưa Mạnh Tư Ý xuống lầu, bên ngoài trời đã tối, mặt trăng treo trên ngọn cây.

Ngày đông, trời lạnh thấu xương, chung cư lắng vặng không một tiếng động.

Chúc Thời Vũ kéo cổ áo khoác lên, cúi mặt, mũi chân vô thức nghiền dưới mặt đường.

“Mạnh Tư Ý...” Cô vừa mới gọi, người trước mặt đã trả lời.

“Ừm.”

Chúc Thời Vũ ngẩng mặt lên. Anh rất cao, cao hơn cô một cái đầu, cô muốn nhìn anh thì phải ngẩng đầu. Cô mở to mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.

Người trước mặt quả nhiên là lớn lên đẹp, bộ dạng ưa nhìn này thậm chí còn mang theo chút mỹ lệ, lại bởi vì xương lông mày đầy đặn, nhìn không ra chút nữ tính nào. Đôi mắt của Mạnh Tư Ý thật sự rất đẹp, khi nhìn cô mắt hơi rũ xuống, có cảm giác rất thâm tình.

“Vì sao anh muốn kết hôn với tôi?” Chúc Thời Vũ thẳng thừng đặt câu hỏi.

“Tôi đã đến tuổi kết hôn.” Không khí an tĩnh một lát, ngay sau đó, giọng nói trấn định của Mạnh Tư Ý vang lên.

“Mọi mặt của em đều rất tốt.”

Dù trong lòng đã chuẩn bị trước, nhưng khi nghe câu trả lời, Chúc Thời Vũ vẫn im lặng. Cô cúi đầu suy nghĩ, hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.

“Hôm nay anh cũng thấy.”

“Ừm?”

“Nhà tôi thực vội.” Cô dừng lại một chút, sắp xếp lời nói của mình.

“Tôi lúc trước... vẫn luôn ở nơi khác, ba mẹ sợ tôi lại rời đi, cho nên hy vọng tôi mau chóng kết hôn.”

“Ừm.” Anh lần thứ hai lên tiếng, hơi gật đầu, nói thêm một câu: “Tôi biết.”

Tôi không bài xích việc kết hôn, nhưng là, không có biện pháp giống như những đôi vợ chồng bình thường khác, rốt cuộc chúng ta mới quen nhau được mấy tháng, không tính là hiểu nhau. Chúc Thời Vũ khó có thể mở miệng, thậm chí cảm thấy bản thân có chút thái quá, cô vô ý ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

“Tôi hiểu.” Mạnh Tư Ý gật gật đầu, nhẹ giọng nói.

Sự đồng cảm của anh khiến cô càng thêm áy náy, đồng thời các loại suy nghĩ phức tạp, không biết phải nói làm sao. Cô hơi ngửa đầu, nhẹ hít một hơi.

“Tôi có thể cần một ít thời gian.”

“Được.” Anh dứt khoát đồng ý.

“Như vậy anh vẫn nguyện ý cùng tôi kết hôn sao?” Chúc Thời Vũ bối rối ngước mắt lên, nghiêm túc hỏi.

“Ừm.” Mạnh Tư Ý lại lần nữa gật đầu, mở miệng, “Tôi nguyện ý.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

-----

Sau khi gặp qua gia trưởng, hai bên chính thức đi vào trạng thái kết giao.

Hình thức ở chung không thay đổi nhiều, nhưng Chúc Thời Vũ đôi khi cảm thấy không thực tế, cô vẫn chưa thích nghi được mình có một đối tượng kết hôn.

Mạnh Tư Ý đến nhà cô ngày càng nhiều, phần lớn thời gian đều sẽ bị giữ lại ăn cơm chiều. Có lần, Chúc Thời Vũ ngủ quá trưa, tỉnh lại đã chạng vạng, hoàng hôn tràn ngập khắp phòng. Giọng nói của Chu Trân từ trong phòng bếp truyền ra, mang theo nụ cười dịu dàng, kèm theo tiếng leng keng nho nhỏ.

Chúc Thời Vũ đi qua, nhìn thấy một bóng đen cao lớn, đứng ở trên ghế, đang sửa lại chiếc quạt thông gió đã bị trục trặc ở nhà từ lâu.

“Tiểu Mạnh, vẫn là con lợi hại, lần trước chú mân mê cả nửa ngày cũng không sửa được.”

Mạnh Tư Ý đang nắm cờ lê vặn ốc quạt thông gió, cổ tay áo sơ mi được cuộn lên đến khuỷu tay, đường cong cánh tay căng chặt.

Phòng bếp không lớn, bởi vì có anh mà có vẻ chen chúc.

“Không có việc gì, đổi cái mới là được.” Anh sửa xong cuối cùng cẩn thận kiểm tra một phen, từ trên ghế bước xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Chúc Thời Vũ.

“Tỉnh rồi?” Mạnh Tư Ý hơi cong mắt, không biết có phải là ảo giác không, Chúc Thời Vũ dường như thấy được ý cười trong mắt anh.

Cô hậu tri hậu giác, cuối cùng cũng phát hiện trên người vẫn còn mặc áo ngủ. Mặt Chúc Thời Vũ không khống chế được đỏ lên.

Ngày đó, Mạnh Tư Ý ở lại ăn cơm, trước khi về, còn sửa lại vòi nước bị rỉ lâu ngày trong bếp.

Chu Trân khen anh hết lời, Chúc An Viễn đem bộ trà cụ mà ông yêu thích nhất tặng cho anh. Chúc Thời Vũ đưa Mạnh Tư Ý xuống lầu, nghe được hai người nói chuyện.

"Trong nhà vẫn cần có một người đàn ông, Tiểu Mạnh thật sự không tồi. Chu Trân cảm khái, Chúc An Viễn cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy, Tiểu Vũ cùng cậu ấy ở bên nhau, chúng ta cũng yên tâm.”

“Bất quá bà nói lời này là có ý gì? Tôi không phải đàn ông?” Ông đột nhiên phản ứng lại, không phục hỏi.

“Tôi cũng không phải có ý này, ông rốt cuộc cũng lớn tuổi, những việc nặng cũng phải có người trẻ tuổi tới làm thay phải không?” Chu Trân vội vàng giải thích, lời nói trấn an.

“Cũng không kém nhau lắm.” Chúc An Viễn ậm ừ hai tiếng, như là miễn cưỡng chấp nhận.

Chúc Thời Vũ đứng yên ở bên ngoài một chút, lặng lẽ thu hồi bàn tay chuẩn bị đẩy cửa, cô vô thức dựa vào vách tường, lâm vào trầm tư. Hồi lâu, cuối cùng cô đứng dậy về phòng.

-----

Ngày cưới của hai người được ấn định vào năm sau.

Cha mẹ của Mạnh Tư Ý đã mất sớm vì một vụ tai nạn xe cộ, anh từ hồi cao trung đã sống cùng cậu.

Buổi tối gia đình hai bên gặp mặt tại một khách sạn năm sao trong thành phố, đều do Mạnh Tư Ý sắp xếp từ đầu đến cuối, từ địa điểm đến buổi gặp mặt đều được anh sắp xếp chu đáo, ổn thỏa.

Chúc Thời Vũ không giỏi giao tiếp, đi theo Chu Trân cùng những người khác đến khách sạn, liền yên tĩnh ngồi ở chỗ của mình, khi nhìn thấy cậu mợ của Mạnh Tư Ý đến, cô liền đứng dậy ân cần thăm hỏi.

Bọn họ tựa hồ thực yêu thích Chúc Thời Vũ, từ lần gặp mặt đầu tiên đã hết lòng khen ngợi, trước khi đi, mợ nắm tay cô, đeo lên cổ tay cô một chiếc vòng ngọc.

“Vật này là của mẹ Tư Ý để lại. Bà ấy nói muốn để lại cho con dâu tương lai, hiện tại hẳn là nên cho con.”

“Tiểu Vũ à, hãy giữ cẩn thận.”

Trên đường trở về, Mạnh Tư Ý có uống chút rượu, nên Chúc An Viễn lái xe.

Để thuận tiện cho công việc, Mạnh Tư Ý dọn ra ở riêng, ở gần bệnh viện, ngược hướng với nhà cậu anh, nên Chúc An Viễn thuận đường đưa anh về nhà.

Màn đêm bao trùm bên ngoài, bên trong xe được bao phủ bởi ánh đèm mờ ảo. Chúc Thời Vũ cùng Mạnh Tư Ý ngồi ở ghế sau, anh có chút mệt mỏi, thân thể dựa vào ghế, rũ mắt nhìn cô.

Dường như biết anh cần được nghỉ ngơi, trong xe không ai lên tiếng, xe vững vàng chạy trên đường, trong không khí thoang thoảng mùi rượu. Chúc Thời Vũ nhìn người ngồi cạnh mình, mùi hương bên cạnh không khó ngửi. Anh lười biếng dựa qua một bên, so với trước kia có vài phần tùy ý, áo sơ mi mở hai cúc đầu tiên, lộ ra một mảng da thịt hơi ửng đỏ, đôi mắt so với lúc thanh tỉnh còn sáng hơn.

Có lẽ là uống say.

Chúc Thời Vũ đảo mắt một cách mất tự nhiên, tay đang đặt ở đầu gối lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy.

Ngón tay Mạnh Tư Ý trắng nõn thon dài, khớp xương cân xứng. Giờ phút này, anh nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, đầu ngón tay vuốt ve chiếc vòng ngọc.

“Đây là mẹ anh để lại?” Chúc Thời Vũ cúi đầu, ánh mắt dừng ngay chiếc vòng, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm.” Anh trả lời bằng giọng mùi hơi khàn khàn.

“Vậy thì để tôi về nhà cất đi.” Cô do dự và lo lắng nói.

“Không cần.” Mạnh Tư Ý nghiêng mặt đi, con ngươi sáng ngời nhìn về phía cô, “Em đeo là được.”

“Tôi sợ không cẩn thận đυ.ng phải.”

“Không có việc gì, dù sao cũng là cho em.” Giọng anh tùy ý, Chúc Thời Vũ nhất thời không biết nói gì, một lát, cô mới lúng ta lúng túng đáp lại.

“Ồ...”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Ngoài cửa xe, tiếng gió cùng phong cảnh vùn vụt lướt qua.

Chúc An Viễn tập trung lái xe, Chu Trân dựa vào ghế phụ ngủ gật.

Xung quanh rơi vào khoảng lặng vô định.

Bàn tay đang nắm tay cô hơi buông lỏng xuống dưới, sau đó dùng sức nắm chặt. Tay cô đặt trong lòng bàn tay của anh, ngón tay hơi gập lại. Nhiệt độ và sự tiếp xúc chỉ thuộc về anh không tiếng động lan tràn khắp khoang xe.

Chúc Thời Vũ rũ mắt xuống, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt. Một lát sau, cô cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Hai người kết giao vẫn luôn rất quy củ, Mạnh Tư Ý đoan chính, chưa bao giờ làm bất cứ việc gì vượt quá khuôn phép. Cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên hia người nắm tay.

Có lẽ là do uống say.

Chúc Thời Vũ mất tự nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng cái tay kia cũng không có tránh, cứ cùng anh lẳng lặng nắm tay.

-----

Chúc gia đông thân thích, ngày thường cũng thường xuyên qua lại.

Tới gần cuối năm, người thân trong gia đình đến nhà thăm hỏi nhiều hơn. Từ trước đến nay, Chúc Thời Vũ đau đầu nhất là cùng cha mẹ đi gặp họ hàng, mấy năm nay càng trở nên trầm trọng hơn.

Từ khi đi Bắc Kinh học, tốt nghiệp xong cũng khăng khăng ở lại, nhiều năm liền cũng không có thành tích gì đặc biệt. So với những người khác trong gia đình đã có công việc ổn định, hay những anh em họ đã lập gia đình, vậy nên mỗi lần tụ họp, sắc mặt Chu Trân liền rất khó coi.

Nhưng mà năm nay là một ngoại lệ.

Biết được tin đã định ngày tổ chức hôn sự, những ánh mắt tiếc hận sắc không thành thép nhìn chằm chằm Chúc Thời Vũ biến thành những ánh mắt hài lòng cùng vui mừng.

“Tiểu Vũ, lấy chồng rồi sống thật tốt, để cho cha mẹ không phải lo lắng.”

“Đúng vậy, con xem cha mẹ con tuổi cũng lớn như vậy, cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất, còn không ở bên cạnh. Lần trước bà ấy té xỉu ở nhà, nửa ngày cũng không ai biết, còn may là có hàng xóm qua tới kịp... Bác sĩ đã nói, nếu đưa tới chậm vài phút thì đã xảy ra chuyện...” Bà cô vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, hiện tại trên mặt vẫn còn vương chút sợ hãi.

“Tiểu tử kia lần trước tôi có gặp qua, lớn lên vừa cao ráo, vừa đẹp trai, lại còn là bác sĩ. Cùng Tiểu Vũ của chúng ta, vừa vặn xứng đôi.” Dì hai mỉm cười, nắm lấy tay Chúc Thời Vũ nói.

Sau một trận trêu ghẹo, không khí trong bữa tiệc cũng sôi nổi hơn, ngay cả Chu Trân cùng Chúc An Viễn trên mặt đều treo ý cười. Từ khi Chúc Thời Vũ xa nhà, rất ít cảm nhận được bầu không khí này.

Phảng phất cô “phản nghịch” nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nghe lời người lớn mà kết hôn. Lúc này, Chúc Thời Vũ không có suy nghĩ gì đặc biệt khác, cô chỉ cảm thấy bình tĩnh, thoải mái, đồng thời còn có chút may mắn.

May mắn là, cô gặp được Mạnh Tư Ý.

Tết Âm lịch càng ngày càng gần, mọi người cũng bắt đầu lần lượt về quê.

Chúc Kim Tiêu trở về đã là mùng tám tháng chạp, Tết Âm lịch còn chưa đầy một tháng nữa là đến. Cô vừa mới về nhà, liền nghe tin Chúc Thời Vũ chuẩn bị kết hôn, khϊếp sợ đến cơm cũng chưa ăn, liền buông hành lý đến nhà Chúc Thời Vũ.

“Chúc Thời Vũ, cậu điên rồi sao!” Cô lắc mạnh bả vai Chúc Thời Vũ, vẻ mặt không dám tin tưởng.

“Để mình xem não cậu có úng nước không. Bây giờ mình vô cùng nghi ngờ, có phải là thân thể của cậu bị xuyên vào.”

“Nhìn vào mắt mình và trả lời, Tiểu học năm ba, chúng ta bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên bục giảng phạt vì lí do gì?”

“Bởi vì cậu kéo quần của tiểu béo ngồi kế bên, nhờ mình đứng cạnh hỗ trợ, kết quả chúng ta cùng bị chủ nhiệm phạt đứng nửa tiết học.” Chúc Thời Vũ để mặc cô ấy lắc mình, bất đắc dĩ trả lời.

“Là cậu, người trong thân thể này vẫn là cậu.” Chúc Kim Tiêu bộ dáng khoa trương, không thể tưởng tượng nổi mà nhấc mi đánh giá người trước mặt.

“Vậy tại sao cậu lại đột nhiên muốn kết hôn? Bảo bối, nếu cậu bị ép buộc hãy chớp mắt, mình sẽ liều mạng này để cứu cậu!”

Chúc Kim Tiêu kiên định theo chủ nghĩa độc thân, hơn nữa Chúc Thời Vũ cũng như vậy. Mặc dù bản thân không nhận ra điều đó, nhưng với sự hiểu biết và tình bạn của hai người, cô cho rằng Chúc Thời Vũ chỉ tạm thời bị mê hoặc, bản chất mà nói, cô ấy chắc sẽ không kết hôn cùng người kia.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!

Tuy rằng lúc trước cô cùng Lục Qua ở bên nhau nhiều năm, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ cùng anh ta kết hôn.

“Lục Qua đâu?” Chúc Kim Tiêu hỏi ra vấn đề mấu chốt.

Lời nói vừa rơi xuống, chỉ thấy người trước mắt trầm mặc vài giây, ngay sau đó, Chúc Thời Vũ mở miệng: “Chia tay.”

“A??!” Chúc Kim Tiêu miệng hoàn toàn không khép được, mở to hai mắt nhìn.

“Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ.” Chúc Thời Vũ bình tĩnh nói.

https://trichnguvt.blogspot.com/?m=1&fbclid=IwAR1qt9E-MSsFaD5SjKHu-ujkpNWrk3k7xyu835yunJlqvgGM_8TxLdcU2NQ