Chương 1
Editor: Như Mộc Xuân Phong
Bảy tuổi, vào đêm lần đầu tiên trong đời cô bị rơi xuống nước.
Lelia nhận ra mình sống lại trong một quyển tiểu thuyết.
Khoảnh khắc chìm trong làn nước lạnh băng, cô nghĩ rằng cuộc đời mình có lẽ sẽ chấm dứt. Nào ngờ, một đứa trẻ gần đó đã nhìn thấy và cứu cô, hợp sức cùng với các linh mục nỗ lực giúp cô tỉnh dậy.
Các linh mục còn muốn đưa cô đến phòng khám, nhưng Lelia cự tuyệt, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Dòng nước nóng ấm bao phủ lấy cơ thể cô, tận đến khi mặc lại quần áo, cô vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Cô không chết, thân phận của cô cũng không hề bị nghi ngờ.
Cuộn mình lại trong căn phòng rộng lớn, dưới vầng sáng le lói của ánh trăng hiền hòa bên ngoài cửa sổ, cô từ bỏ tất cả, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, các linh mục lại đến thăm cô.
Họ không biết phải làm gì với người trước mặt, dẫu sao cũng là một người có thân phận tôn quý, không thể cư xử tuỳ tiện.
Lelia nhìn chằm chằm vào các vị linh mục, cô nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Trong mơ cô nhớ lại kiếp trước của mình, một bệnh nhân nằm chờ chết. Làm một bệnh nhân tiêu chuẩn, cô đương nhiên chẳng có việc gì để làm. Mỗi ngày không đọc tiểu thuyết thì chính là chơi game.
Vào ngày hôm đó, cái chết mà cô chờ đợi suốt bấy lâu nay, cuối cùng cũng đến. Khoảnh khắc từ từ nhắm mắt, cô dường như đã chạm đến sự tự do mà mình hằng khao khát bấy lâu. Cô cầu nguyện với Chúa trời, “Nếu Ngài cho con được tái sinh, xin Ngài cho con sống lại trong trò chơi “Alchemy Lottery” mà con yêu thích nhất.”
Thật là một khẩn cầu lố bịch, nhưng quả nhiên, cô đã sống lại.
Nhưng tại sao lại cho cô tái sinh trong một cuốn tiểu thuyết cơ chứ?
Lạy Chúa, nếu Ngài nghe thấy những lời cầu nguyện của con, xin Ngài hãy thay đổi thiết lập này đi a…!”
Thay vì là nhân vật chính trong game, cô lại phải làm một nhân vật trong tiểu thuyết. Chưa hết, nhân vật của cô còn chẳng phải vai chính. Cô thậm chí lại sắp chết thêm lần nữa ở khúc giữa câu chuyện!
Ngay cả khi cô cho rằng cuộc đời của mình thật vô nghĩa, thì cũng sẽ chẳng bao giờ có chuyện cô làm người qua đường trong một cuốn tiểu thuyết mà người sắm vai chính không phải cô, thật là quá mức châm chọc.
Nhưng đột nhiên cô lại thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ cô chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi ngày ấy tới.
Biết trước vẫn tốt hơn.
"Thưa Điện hạ, Hoàng tử Leo, Ngài đã thấy khoẻ hơn chưa?"
"…Ah."
Sau phút giây lơ đãng, cô quay sang thấy các linh mục vẫn đang lầm bầm.
Hoàng tử trông như người mất hồn sau vụ đuối nước. Dẫu sao cũng bị đồn là thứ yếu đuối ẻo lả, nếu Hoàng gia biết chuyện Hoàng tử suýt chút nữa chết đuối thì đầu của bọn họ chỉ có nước lìa khỏi cổ.
Lelia giả vờ ho, "Ta không sao, các ngươi có thể ra ngoài."
“Vâng. Nếu Ngài cần gì xin hãy cho chúng thần biết”.
Các linh mục gật đầu, cúi người chầm chậm rời khỏi phòng.
Cả căn phòng lộng lẫy chỉ còn lại mình Lelia.
“Dù sao thì, mình cũng đã sống lại…”
Tâm trạng cô lại trở chùng xuống khi nhớ lại tương lai của chính mình trong cuốn tiểu thuyết này.
Ai đó muốn thay đổi vận mệnh của cô. Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng.
“Ta sẽ không chết thêm lần nữa.”
Ngươi muốn ta rời khỏi thế giới này cùng với căn bệnh nan y ư?
Nằm mơ!
Muốn thoát chết không khó. Trong tiểu thuyết, Hoàng tử đã bị trượt chân và chết đuối ở hồ Hoàng Thành.
Vậy chỉ cần không đến gần đó là được.
Đúng vậy, sẽ ổn thôi!
Nhưng… lại có một vấn đề khác.
Bây giờ, cô đang sống trong mật địa thiêng liêng này với tư cách là Thái tử.
Giả làm nam nhân, che mắt người ngoài!
—----------------------------
Mọi người like con page này để dễ theo dõi các truyện Nhà đang làm nha:https://www.facebook.com/nhumocxuanphong
Lượt đề cử, bình luận và chấm điểm của các bạn là động lực để mình ra truyện mỗi ngày