Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 50: Có lẽ...

Cuối cùng, các cô gái ở phía sau cửa cũng chịu để yên cho tôi tự lo việc vệ sinh thân thể. Thú thật, mặc dù bản thân có một chút xíu tò mò liệu họ sẽ làm gì với mình, tôi vẫn không muốn bước vào khu vực đó tí nào cả. Thậm chí sau khi cả Laura và Rachel bỏ cuộc bằng việc thở dài, tôi còn phải cảm ơn họ rối rít trong lòng mình nữa.

Tuy nhiên, có một điều quan trọng mà tôi cứ phải lặp đi lặp lại nhiều lần. Thế giới này không dành cho trẻ con. Nếu lớp trưởng cùng tóc vàng đều có ý đồ gì đấy, tôi dám chắc hơn chín mươi chín phần trăm là họ đang nghĩ về những điều... nhạy cảm chuyên dành cho lứa tuổi trưởng thành. Trước lúc bước vào nhà tắm, tôi thề rằng mình thấy hai tia sáng nguy hiểm lóe lên từ đôi mắt hai cô nàng kia. Cho dù họ có cố gắng che giấu ý định thật sự như thế nào đi chăng nữa, chính đôi mắt đã phản bội cả hai. Đấy là chưa kể đến việc Rachel thở dốc trong khi nhìn chằm chằm tôi!

Nếu không nhầm, hai nàng đều muốn vào nhà tắm chung một lúc với tôi. Có thể là họ chỉ đơn thuần muốn ngâm mình trong bồn để tiết kiệm thời gian, hoặc là một thứ gì đó...không tiết kiệm thời gian cho lắm.

Thật là... Tôi chẳng biết phải nói như thế nào nữa...

Dù bản thân chẳng thể nào hiểu nổi việc Rachel chuyển đối tượng từ tên đầu đất kia sang chính mình, nếu có cơ hội, tóc vàng ắt hẳn sẽ đẩy ngã tôi ngay tức khắc. Còn về phần lớp trưởng, chẳng hiểu thế nào nhưng tôi cảm thấy cô nàng sẽ giúp mình kỳ lưng. Tất nhiên, nói như thế không có nghĩa là tôi sẽ để yên cho bọn họ muốn làm gì mình cũng được.

Tôi cũng cần phải nâng cao giá trị của bản thân chứ! Đâu dễ dàng cướp đi cái ngàn vàng của tôi được! Án ma ni bát mê hồng, nɧu͙© ɖu͙© biến đi!

Thế nhưng, làm sao mà mọi chuyện lại ra như thế này cơ chứ? Tôi có làm gì đâu mà mọi người cứ vây xung quanh như hiện tại? Cho dù có suy nghĩ nát cả đầu, chẳng có bất cứ giả thuyết nào có thể giải thích tất cả một cách hợp lý cả.

Trừ trường hợp chính bọn họ nói cho tôi biết lý do là gì, còn không thì bí mật này chắc là sẽ chẳng bao giờ được bật mí...

Thôi, nhân lúc có thời gian, tôi nghĩ mình nên phân tích tình hình một chút để hiểu mình đang trong vị thế như thế nào. Cũng đã đến lúc phải làm việc đấy rồi. Từ trước đến nay, tri thức vẫn luôn là sức mạnh. Thật vậy, lý do mà tôi có thể sống sót qua những sự kiện điên cuồng của những cô nàng nữ chính đều là nhờ việc thấu hiểu tường tận từng đường đi nước bước của họ. Hiện tại, toàn bộ đều đã trật đường ray. Càng để mặc hoàn cảnh này bao nhiêu, cảm giác lo âu trong tôi lại càng nhiều bấy nhiêu. Không sớm thì muộn, tôi sẽ phải đối diện với một tình huống mà mình chẳng thể đối phó được.

...Nhưng từ trước đến giờ tôi đã đối phó được tình huống nào đâu nhỉ...

Thôi được rồi, chi tiết như thế nào nên để sau. Chúng ta nên bắt đầu với Laura mới phải. Lớp trưởng hiện nay cũng đóng vai trò là bạn gái chính thức của tôi. Khác với những lần thiết lập khác, lớp trưởng không hề tập trung sự chú ý về hướng Han. Công bằng mà nói thì cô gần như không quan tâm đến hắn chút nào cả. Và sau vô vàn những thứ không lời giải thích, thần kỳ thay, Laura đã trở thành người đầu tiên vươn đôi bàn tay về phía này và cho bản thân tôi cảm nhận hơi ấm con người lần đầu tiên suốt hàng trăm nghìn năm. Cũng nhờ vào điều ấy mà gương mặt vô diện tưởng chừng như không thể thay đổi có thể mỉm cười!

Không lời nào có thể diễn tả được sự biết ơn tôi dành cho lớp trưởng. Tuy vậy, động cơ của cô rốt cuộc là gì cơ chứ? Với tư cách là một trong những nhân vật quan trọng của thế giới yandere này, không có lý nào Laura sẽ đem lòng yêu một nhân vật khác nhân vật chính mà không một lời giải đáp. Thêm một điều nữa mà tôi để ý đó chính là sự bảo vệ mà cô dành cho mình. Phần lớn thời gian hiện tại lớp trưởng dành ra chỉ để đứng phía trước mặt, chắn những cô gái khác lại trước khi họ kịp tiếp cận. Từ khi rời trường cho đến lúc đến nhà Han, lớp trưởng luôn ở cạnh bên. Cả hai người bọn tôi thậm chí còn thức dậy cùng nhau nữa chứ!

Người thứ hai là Rachel, bạn nối khố của Han. Thú thật, nếu những bí ẩn về phía lớp trưởng được định lượng bằng số một, thì con số đấy phải gấp đôi hoặc gấp ba đối với tóc vàng. Tôi chẳng thể nào hiểu được Rachel sẽ làm gì tiếp theo. Trước ngày hôm nay, tôi còn có thể phân tích được tâm lý của cô nàng theo một hướng nhất định nào đấy nhờ vào những kinh nghiệm từng trải của bản thân, giờ đây, tất cả đều trở thành vô nghĩa.

Tích cách của tóc vàng đã hoàn toàn thay đổi. Khi chúng tôi gặp mặt nhau lúc sáng, cô còn ném về hướng này những ánh nhìn hình viên đạn. Nhưng khi thời gian chuyển dần về chiều, cách Rachel quan sát tôi biến đổi không một lời thông báo. Đặc biệt là vào lúc trưa sau khi dành thời gian với Han, cô hành xử vô cùng kỳ lạ như thể bị lạc lối vậy.

Thay đổi đáng nói nhất ở Rachel đó chính là việc cô biến sự kiện tối qua thành một thứ hoàn toàn lạ lẫm đối với tôi. Đáng lý ra cô phải dành thời gian cho chàng trai bạn thời thơ ấu của mình, nhưng cuối cùng lại không như vậy. Bởi vì sự xuất hiện của tôi sau khi được cô ấy gọi tên mà Rachel đã không dành thời gian của mình trong căn phòng đấy nữa.

Khi suy nghĩ về tối ngày hôm qua, tôi không tự chủ được mà cứ nghĩa về những việc đã xảy ra trong phòng ngủ của tên nhân vật chính. Vào lúc nghe tên mình được gọi lên một cách tuyệt vọng, dù chẳng biết cô cần gì, nhưng tôi vẫn muốn giúp Rachel. Khi đối diện cô, chứng kiến toàn bộ cơ thể mảnh khảnh kia run rẩy liên hồi, tôi thật sự không thể chịu đựng được. Thêm vào đấy, cô còn vừa khóc vừa bấu chặt vào tấm vải trải giường.

Tuy rằng tóc vàng không nói một lời nào, tôi vẫn hiểu cô muốn gì. Đôi mắt lam ngọc của cô gái đấy như van xin tôi cứu lấy mình. Việc cô đang làm, ép bản thân phải ngủ với Han, là một thứ bất đắc dĩ. Trên thực tế, tóc vàng không muốn phải làm như vậy. Rachel cần ai đó dừng cô lại trước khi mọi chuyện đi quá xa, và người cô chọn chính là tôi.

Có một điều tôi phải thừa nhận. Trong suốt hàng vạn năm qua, tôi đã từ bỏ việc chiến đấu. Khi biết được dẫu sớm hay muộn thì mọi chuyện đều sẽ quay trở lại điểm xuất phát, ai rồi cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự mà thôi. Thế nhưng, tôi đã sai khi hỗ trợ hệ thống đạt được điều nó muốn. Rachel, cũng như Laura hoặc Kurokawa đều là những con người đáng được tôn trọng. Họ cũng như tôi, xứng đáng được sống một cách tự do không bị kiểm soát.

Nụ hôn của Rachel chẳng những làm tôi khựng lại, mà còn cho tôi hy vọng. Lần này, mọi chuyện cuối cùng đã đi về một hướng hoàn toàn khác.

Họ đã không còn phải làm theo kịch bản nữa. Hệ thống đã mất kiểm soát những cô gái này.

Tất cả đều có thể đạt được tự do đúng nghĩa.

Như vậy, tôi cũng nên thay đổi. Tôi muốn những cô gái ấy đạt được hạnh phúc của đời mình.

Có lẽ tôi sẽ thất bại. Có lẽ tôi sẽ bị nện một cú kinh hoàng vào l*иg ngực một lần nữa, để rồi rơi tự do từ hy vọng vào hố sâu đen ngòm của tuyệt vọng.

Nhưng...có lẽ...lần này tôi sẽ thành công.

Tôi sẽ thắp lại ngọn lửa đã chết từ lâu trong tim mình, bắt đầu bằng thử thách khó nhằn này ngay phía trước.

"Đầu tiên, cậu phải nghiêng đầu bàn chải một tí, C ạ. Nếu cậu để thẳng như vậy, lông của chúng sẽ cạ vào lợi đấy. Vì lợi rất gần với chân răng, chỉ một cú trượt tay sẽ làm cậu đau đớn cả ngày!" Tay nắm lấy tay tôi từ phía sau để hướng dẫn, lớp trưởng kiên nhẫn giải thích cho tôi biết những gì mình cần phải chú ý khi đánh răng.

Tôi sẽ rất biết ơn khi cô ấy làm mẫu ngay trước mặt mình. Thế nhưng cầm tay chỉ việc như hiện tại thì lại hơi quá...

Ôi...xấu hổ...

Xin hãy để tôi giải thích lý do tại sao bạn gái mình lại ở đây.

Đầu tiên, các bạn có thể nghĩ rằng Rachel cũng sẽ có mặt bởi lẽ các cô nàng này sẽ chẳng bao giờ để tôi ở một mình tương tự như ngày hôm qua. Điều đấy hoàn toàn đúng nếu Rachel không tặc lưỡi rời khỏi nhà vệ sinh để chuẩn bị đồ ăn trưa cho cả bọn. Chính vì lý do này, bạn gái chính thức của tôi được giao nhiệm vụ "hỗ trợ" mọi việc tôi cần.

Trước khi rời đi, tóc vàng còn mở lời đe dọa lớp trưởng không được làm gì quá đáng khi cô không có mặt. Không cần phải nói cũng biết Laura chẳng hề thích bị đối xử như vậy. Tôi xin thuật lại nguyên văn những gì lớp trưởng nói: "Ả hành xử như thể ả mới là bạn gái cậu vậy!"

Là một người thông minh, tôi giữ im lặng. Im lặng tuyệt đối. Trong chốc lát, tôi biến thành một kẻ vừa câm vừa điếc. Không nhất thiết phải phản hồi một thứ mà chỉ sẽ mang đến sự diệt vong.

Nhân tiện đây, tôi cũng muốn nói rằng bản thân vẫn phải hỏi xin Rachel nếu cô có dư bàn chải đánh răng hay không. Suy nghĩ về việc bị hôi miệng cứ liên tục ám ảnh, khiến tôi dẹp sự xấu hổ của mình qua một bên. Những người thành đạt ai cũng biết tầm quan trọng của việc vệ sinh cá nhân. Tôi, hiển nhiên là một trong số đó.

Đáng tiếc thay, việc không hề có miệng trước đây dẫn đến việc tôi chẳng bao giờ quan tâm mình phải làm như thế nào để đánh răng cho đúng. Thật vậy, tại sao phải dành thời gian để học một thứ mình sẽ không bao giờ sử dụng? Điều đấy dẫn đến tình huống đầy nhạy cảm của tôi hiện tại. Sau một lúc giằng co cùng một bộ hàm bị rướm máu, tôi đã phải chịu thua và nhờ "cô giáo" Laura giúp đỡ.

Nhưng đó không phải là lý do tôi thấy xấu hổ! Thôi được rồi, có thể là năm mươi phần trăm lý do. Điều làm tôi muốn độn thổ nhất lại là sự xuất hiện bất thình lình của lớp trưởng. Ngay sau khi nghe tiếng la thất thanh vì làm trầy nướu của tôi, Laura đạp bay cửa nhà vệ sinh và xông vào không chần chờ gì cả.

Đến đây, tôi nghĩ mọi người cũng hiểu tại sao tôi lại muốn vùi đầu xuống đất rồi chứ. Đúng thế, lớp trưởng đã được cơ hội chiêm ngưỡng thân thể như tượng thần bằng đá cẩm thạch này rồi!

...Tôi sẽ không lấy vợ được nữa...

Nhưng mà! Thay vì chạy ù ra ngoài và che mặt lại, miệng liên tục thét lên "ghê tởm" hoặc "da^ʍ tặc", lớp trưởng chỉ đứng yên tại chỗ với một nét mặt đỏ hơn cả một quả cà chua mà chiêm nghiệm kiệt tác nghệ thuật của tôi! Trong đôi mắt màu hổ phách đấy chứa nhiều hơn cả là sự tò mò cùng thú vị.

"Chẳng biết có vừa hay không nhỉ?"

Vừa là vừa cái quái gì!!??

Trên thực tế, tôi ước được chết đi vào lúc đấy. Nó có to đến mức phải trầm trồ như vậy hay không cơ chứ?

Nói thật lòng, tôi biết kích thước của Han là gì. Của tôi to hơn.

Nhưng cánh đàn ông! Hãy đừng lo!

Thắng bại tại kỹ năng!

Treo một tảng thịt to tướng như vậy chỉ có thể giúp ít các anh trong chín mươi chín phần trăm thời gian mà thôi!

"C? Cậu ổn chứ? Cậu nhìn chằm chằm vào gương được một lúc rồi đấy." Lớp trưởng nói vọng từ phía sau lưng tôi.

"Xin lỗi nhé! Tớ hơi mất tập trung một tí! Thế tớ nên di chuyển tay thế này nhỉ?" Cả hai người bọn tôi đều tự giác không nói về sự kiện vừa rồi. Tôi thề là sẽ chết bất đắc kỳ tử nếu ai đấy nhắc đến nó.

"Phải rồi! Cao thêm một chút! Nếu cậu nghiêng mặt chải khoảng bốn mươi lăm độ là tốt nhất!" Vì lý do gì đấy, giọng của cô bẽn lẽn một cách kỳ lạ. Có phải Laura đang hơi đỏ mặt hay không nhỉ?