Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 24: Kurokawa: Tội lỗi của C

Laura chết rồi.

Nhìn vào bộ vest thuần sắc đen, chiếc cà vạt cùng tông và áo sơ mi trắng C đang mặc, tôi đã hiểu đây là sự kiện gì. Trường phổ thông H hôm nay không phải là nơi dùng để học tập mà dùng để tiếc thương cùng tưởng niệm, bởi lớp trưởng duy nhất của lớp học này giờ đây đã thật sự bị chôn vùi dưới lòng đất.

Cô nàng bạn thuở nhỏ kia đã thành công. Đúng như kịch bản, Laura đã chết dưới tay cô ấy.

Lúc nào cũng vậy.

Nếu mọi chuyện diễn ra theo thứ tự thời gian như tiếng lòng của C, cảnh tượng này có lẽ xảy ra sau ngày đầu tiên cậu gặp những nhân vật chính một thời gian ngắn. Tuy cậu chưa bao giờ kể về ngày này, theo lẽ thường, lễ tưởng niệm của lớp trưởng sẽ nối tiếp cái chết của chính cô trong nhà kho kia, gây ra bởi xung đột giữa cô, Rachel và lũ bắt nạt ở trường.

Nếu tôi nhớ không lầm, Rachel ép Laura phải ăn lưỡi dao rọc giấy của cô ấy. Thật lòng mà nói, tôi có hơi chút tò mò liệu cơn đau đấy kinh hoàng đến đâu. Khi tôi rơi vào trường hợp của Laura, cơ thể của tôi có thể nhịn được nó hay không? Khi từng mảnh kim loại vỡ nát, đâm xuyên qua cổ họng và dạ dày của tôi, xé toạc toàn bộ nội tạng ra, tôi sẽ đau đến mức nào?

Tuy nhiên, tạm gác trí tò mò qua một bên, tôi cần phải ăn mừng sự kiện đang diễn ra trước mắt. Chứng kiến lễ tưởng niệm lớp trưởng, tâm trạng của tôi tốt lên thấy rõ.

Không lớp trưởng, không âu lo. Cô chết được lắm! Chết rất tốt!

Cô nàng đã biến mất, và điều đấy hiển nhiên là một tin tức tuyệt vời đến không ngờ. Ôi, tôi ước gì thế giới này chính là hiện thực của mình. Nếu thế, tôi sẽ có ít đi một đối thủ cực kỳ đáng gờm, bỏ được biết bao nhiêu là phiền phức. Tiếc thay, thứ tôi đang trải nghiệm không khác gì một trong những ký ức của C khi cậu còn là một nhân vật không hề được chú ý.

Tôi biết mọi chuyện đang xảy ra đều là quá khứ, không tồn tại và cũng không mang ý nghĩa to lớn nào. Dù cho bản thân có cầu nguyện biết bao nhiêu lần đi chăng nữa, đây vẫn không phải là thế giới quen thuộc của tôi.

"Tôi" ở đằng kia là một minh chứng thực tế và rõ ràng nhất. Vào lúc này, Kurokawa kia đã chiếm lấy vị trí ngồi cạnh Han của Rachel mà ngồi đọc sách không chút lo nghĩ. Không rõ cô bạn thời thơ ấu đã đi đâu, nhưng bản sao của tôi lại tự nhiên như thể vị trí của cô ấy luôn là bên cạnh cậu.

"Kurokawa này!" Han gọi tên tôi.

Từ từ ngẩng đầu lên khỏi thế giới tiểu thuyết của mình, "tôi" kia tập trung về phía nhân vật chính. Vì bọn tôi sở hữu chung một ngoại hình, nên gương mặt của cô cũng được che lại bằng mái tóc đen dài. Chính vì thế nên tôi không thể hình dung ra được cô đang có biểu cảm ra sao.

Tuy nhiên, tôi vẫn có thể nhận ra sự khác biệt giữa tôi lúc này và tôi trong quá khứ. Đó là nhờ vào cách nói chuyện của cả hai.

"Han này, tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi mà? Gọi tớ Kuro là đủ. Kurokawa là một cái tên vừa dài vừa khó đọc, đúng không nào? Nếu không, cậu cứ gọi tớ bằng bất cứ cái tên nào cậu muốn! Ngay cả những thứ...người lớn hơn đều được!"

Nhẹ nhàng, quan tâm, và mê ly, Kurokawa kia trả lời Han một cách đầy dụ hoặc. Cô ta...tôi thật kinh tởm.

Đó là cách tôi lẽ ra phải cư xử xung quanh Han sao? Tôi có thể hiểu phần nào nếu bản thân cho phép Han gọi mình bằng bất cứ điều gì cậu muốn, nhưng đây là một lễ tưởng niệm cơ mà? Một bạn học đã chết, trời ạ! Hơn thế nữa, ở giữa lớp học với đông đảo người chú ý mà tôi lại đề nghị như vậy. Chẳng lẽ tôi là một người xem thường đạo đức đến mức đó? Làm sao tôi có thể không biết xấu hổ đến thế?

Nghe được câu trả lời của tôi, tên nhân vật chính kia vẫy hai tay để che giấu sự xấu hổ của chính mình. Tôi nhận ra gương mặt của Han dần chuyển thành màu đỏ.

Tôi thật sự không thích vẻ ngượng ngùng này của cậu ta.

Một người đàn ông trưởng thành lại cư xử như một người con gái mới lớn, làm sao ai lại có thể nghĩ như thế là hấp dẫn?

"K-không! Tớ không thể nào làm vậy được! K-kuro! Làm vậy với cậu là cực kỳ không tôn trọng!"

Đóng lại quyển tiểu thuyết, Kurokawa kia tập trung toàn bộ sự chú ý của cô ấy về phía Han.

"Không sao đâu mà. Han đừng lo. Dù cậu có nói những lời thế nào, hoặc cậu có mạnh tay với tớ như thế nào, tớ đều sẽ ổn cả. Vậy nên cứ làm mọi thứ cậu muốn với tớ nhé!"

Không! Tôi tuyệt đối không tin mình là con người như vậy! Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra và đẩy tôi trở thành con người như thế. Hoặc thậm chí là do chính hệ thống suy đồi kia ép buộc tôi trong quá khứ phải hành xử theo cách nó muốn. Cô ta chỉ còn kém chút thôi là mời cậu lên giường với mình rồi!

"T-tất nhiên là không được! Cậu chẳng những cho tớ ở nhờ vài hôm, lại còn làm đồ ăn cho tớ nữa. Không thể nào tớ có thể đối xử với cậu một cách thô lỗ như vậy được!"

Vài hôm? Vậy có nghĩa là Laura đã chết được một quãng thời gian rồi sao? Trong trường hợp đó, Rachel đâu rồi? Tại sao cô ấy không ở đây?

"Chuyện nhỏ ấy mà. Cậu là cứu tinh của tớ, đừng bao giờ quên chuyện đó nhé! Tớ sẽ luôn hết mình vì cậu, chỉ cần một cái giá...nho nhỏ thôi." Bản sao kia của tôi cười đầy ẩn ý.

"Tớ...à thì...tớ..." Tên nhân vật chính kia không thể nói được lời nào. Càng ấp úng, mặt của hắn lại càng đỏ hơn. Cuối cùng, hắn huơ tay về phía hai người bạn của mình để cầu cứu. Tiếc thay cho hắn, học sinh A và B đều chọn việc phớt lờ hành động của mình.

Kurokawa kia đã không còn quan tâm đến bất cứ ai khác trong lớp nữa ngoại trừ Han ra. Đối với cô ta, chỉ có nhân vật chính là đáng cô để ý. Những thành viên còn lại chỉ là làm nền mà thôi.

Tôi tự hỏi làm sao bọn tôi lại có thể đến với nhau như thế này được. Cho đến lúc này, C vẫn chưa hề nói gì về sự kiện của tôi. Tất cả những gì chàng trai vô diện kia đề cập đến đều hoàn toàn mơ hồ không chút manh mối. Điều đó làm tôi khó chịu vô cùng! Tôi cũng phải quan trọng đối với cậu ấy chứ?!

Đấy là chưa nói đến việc tôi không thể nghe được tiếng lòng của C trong thế giới này. Theo suy đoán của tôi, bởi vì đây là một thế giới ký ức, cho nên C chưa thể để người khác nghe được tiếng lòng của cậu. Và giờ đây, không một chút manh mối nào, tôi phải dựa vào lượng thông tin ít ỏi mình đang thấy.

"Tớ cảm thấy buồn lắm khi nghe tin về cái chết của Laura." Cuối cùng, Han cũng đã có thể nói chuyện nghiêm túc.

Bản sao kia của tôi gật đầu nhẹ rồi quay trở lại với quyển sách đặt trên bàn. Có vẻ như cô đã mất đi hứng thú của mình khi Han chuyển chủ đề sang lớp trưởng.

"Tớ không biết tại sao cậu ấy lại mất tích rồi lại chết đột ngột như vậy. Laura và tớ vừa mới làm...ý tớ là cả hai rất thân nhau, nên sự ra đi của lớp trưởng làm tớ mất mát rất lớn." Nhân vật chính tiếp tục nói. Gương mặt của cậu ta hơi tái đi, và ánh mắt cũng mất đi sức sống.

"Laura còn trẻ như vậy... Ai lại nỡ làm một việc thật vô lương tâm?" Câu hỏi của Han vừa hướng đến Kurokawa, vừa hướng đến chính bản thân mình.

Mặc cho những lời đau thương thốt ra từ miệng của Han, tôi thật sự không thể cảm nhận được bao nhiêu thống khổ trong từng câu từ của cậu. Ngôn ngữ cậu dùng đều thể hiện sự tiếc nuối sâu sắc, nhưng suy cho cùng, Han lúc nào cũng bắt đầu bằng đại từ nhân xưng là "tớ".

Tớ buồn, tớ mất mát, tớ không biết.

Han quan tâm đến bản thân mình hơn.

Đó không phải là đau. Nó có thể là bất cứ thứ gì, trừ đau ra.

Tôi không hề quan tâm đến Laura. Đó là sự thực không thể chối cãi. Han thì khác. Laura là người được cậu ta cứu, người đã dâng hiến lần đầu tiên cho cậu, là người đã chấp nhận làm kẻ thứ ba trong cuộc tình của cậu. Tất cả những gì lớp trưởng làm là để nhận lại thứ tình cảm nửa vời này đây. Nói thế nào đi nữa, Han đều phải thể hiện cảm xúc mãnh liệt hơn hiện tại.

Theo một cách nào đấy, đối với Han, chuyện giữa cậu và Laura là một cuộc trao đổi. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân tương thân báo đáp. Từ ngàn xưa, câu chuyện cũng đã chỉ đơn giản như vậy. Nhân vật chính chưa bao giờ có đủ thời gian để phát triển tình cảm với một nhân vật phụ, cho nên không thể nào Han có thể bấn loạn và tan nát vì cô. Trước khi chuyện tình cảm của cả hai bắt đầu, nó đã hoàn toàn rỗng tuếch. Dĩ nhiên là cho dù lớp trưởng không chết, Han vẫn sẽ không bao giờ có thể nói lời yêu với cô. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, ít nhất là đối với một người như lớp trưởng.

Cửa phòng học bỗng mở ra, và mọi thành viên trong lớp đều đồng loạt đứng dậy chào hình nhân bóng đang bước vào.

Không gian đã chẳng còn vang vọng âm thanh "Nghiêm. Chào." quen thuộc, không gì cả.

"..."

Hình nhân bóng kia phát ra những âm thanh vô nghĩa để mọi người chú ý. Ngay sau đó, nó rời khỏi lớp và tất cả học sinh đều theo sau.

"Đến giờ làm lễ tưởng niệm rồi Kurokawa. Chúng ta đi thôi nào." Han xoay người về phía bản sao kia.

"Tớ biết rồi." Mắt vẫn nhìn chằm chặp vào quyển tiểu thuyết, cô gái kia trả lời dửng dưng.

"Nhanh lên Han!" Học sinh A gọi tên hắn.

"Bọn tớ đi trước đấy!" B hối hả.

Han đứng dậy từ chỗ ngồi của hắn."Từ từ nào! Đợi tớ đã!"

Rất nhanh, lớp học trở nên trống rỗng. Từng bóng người, dù có thuộc cốt truyện hay không đều tiến ra ngoài cửa lớp và mất hút sau hành lang. Khi âm thanh huyên náo cùng tiếng xô đẩy kết thúc, không gian xung quanh tôi cũng bắt đầu trở nên vắng vẻ và lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Mọi người đều đã rời khỏi nơi này.

Tất cả mọi người, trừ một chàng trai vô diện.

Chưa từng có một ai chú ý đến cậu, cũng chưa từng có một ai gọi tên cậu. Không một cái chạm nhẹ vào vai, không một ai thúc cậu rời vị trí. Như nước chảy lách qua một hòn đá vô tri, toàn bộ hình nhân bóng kia đều né C và biến mất ngoài hành lang. Cậu là một nhân vật làm nền, với định mệnh bị toàn bộ thế giới xem như không tồn tại.

Đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, C bước về phía bàn học của Laura. Tôi không nhận ra mình đã đến gần cậu từ lúc nào. Nhưng tôi đã mong bản thân có thể nhìn ra được biểu cảm nào đó trên gương mặt vô diện của C.

Tôi đã lầm.

"Cậu đã nghe hắn cảm thấy thế nào về cái chết của cậu chưa?"

Không ai trả lời C cả.

"Có đáng để cậu trả giá tính mạng chỉ để được những cảm xúc thoáng qua nhất thời của hắn không?"

Vẫn như vậy, vẫn không ai trả lời C.

Khi không còn ai trong lớp học, mọi loại tạp âm cũng đã bị tắt. Thứ duy nhất còn sót lại ở nơi này là sự tĩnh lặng bao phủ lấy toàn bộ ngóc ngách của căn phòng. Nó là một loại cảm giác yên ắng và cô đơn, mang khả năng biến linh hồn của một người từ ấm nồng sang lạnh lẽo.

"Cậu biết điều gì buồn cười không? Nếu cậu còn sống, chắc chắn cậu sẽ đồng ý với câu hỏi của tớ."

Mỗi khi C cất lời, cậu sẽ được đáp trả bằng chính âm thanh của mình vang vọng lại từ không gian. Nói cách khác, chỉ có C sẽ trả lời những câu hỏi của C. Hóa ra, đây mới thật sự là cuộc đời của cậu.

"Cậu là vậy đấy. Nghiêm túc, chính trực, thẳng thắn. Đôi khi lại hơi cứng đầu!" C nhún vai.

Đoạn, C ngồi xuống cạnh bên bàn học của Laura.

"Cậu sẽ hành xử theo đúng con tim của mình, mặc kệ tất cả. Dù cho có phải đối diện với bao nhiêu khó khăn, cậu vẫn sẽ vượt qua."

"Tớ ngưỡng mộ cậu lắm đấy, cậu biết không lớp trưởng? Tớ thậm chí còn trộm bình hoa này và cắm vào trong đấy màu hoa mà cậu thích nhất để tưởng niệm cậu. Giá như cậu biết tớ phải mất bao nhiêu lần tái thiết lập mới có thể biết được cậu thích màu hoa như thế nào. Không chỉ cậu, mà tớ còn biết của Rachel là màu cam, của Kurokawa là màu đỏ, và của cả nhiều người khác nữa."

Tôi...tôi...

"Nhưng mà, thứ lỗi cho tớ nói thẳng. Các cậu đần lắm. Nhìn mình mà xem, hiến dâng mọi thứ cho một người, để rồi hắn có thể đạp đổ niềm tin của tất cả."

Giọng nói của C trở nên run run.

"Các cậu chẳng hề nhận ra mình không yêu bản thân hay sao?"

"Đần lắm! Ngốc lắm! Đầu đất! Bã đậu!" C thét to.

Chàng trai vô diện kia lần lượt chỉ tay đến từng vị trí ngồi. "Cậu đấy, Kurokawa đấy, cả Rachel đấy! Các cậu có biết đã bao nhiêu lần bản thân phải chết vì người khác hay không? Chưa kể đó là chết chỉ vì một người! Một người thôi! Hắn có đáng hay không!?"

Tôi không rõ C đang có biểu cảm gì. Nhưng tôi thấy có nước mắt trên gương mặt của cậu.

"Hắn có viết lễ tưởng niệm cho cậu lên bảng hay không? Hắn có trân trọng những gì cậu đã làm hay không? Hắn có bất cứ khi nào cho cậu một cái ôm hay không?"

Miệng không thể phát ra tiếng, cổ họng tôi nghẹn lại, ngăn không cho bất cứ âm thanh nào thoát ra. Khi tôi cố gắng chạm vào vai cậu, bàn tay tôi đi xuyên qua như thể tôi là một ảo ảnh. Không thể nói, không thể chạm, tôi biết công việc của mình ở đây chỉ là quan sát.

Và điều đó xé tôi ra từng mảnh.

"À...tớ xin lỗi. Tớ cũng đã dám chạm vào cậu bao giờ đâu?" C vuốt ve cánh hoa đặt trong lọ.

Nếu có thể, tôi sẽ ôm chầm lấy cậu. Hơi ấm của tôi không hề truyền qua được đến trái tim của C. Cậu sẽ không bao giờ nhận ra tôi từng ở đây.

"Ngày biến thành tuần, tuần biến thành tháng, thành năm, rồi biến thành thập kỷ, thế kỷ, các cậu có hiểu tớ phải chứng kiến cảnh tượng các cậu ném sinh mạng của mình bao nhiêu lần rồi không? Tại sao...tại sao các cậu không thể hợp tác với tớ một lần? Một lần duy nhất trong suốt hàng nghìn năm, liệu tớ có đang yêu cầu quá đáng hay không?"

Ầm vang một tiếng, C nện nắm đấm của cậu lên mặt bàn.

"Tự do! Một lần thôi!"

Tớ có rồi! C! Tớ đã có ý thức rồi!

Nhưng không dừng lại ở đó, cũng chẳng ngại đau đớn, C đập tay mình lên bàn lần thứ hai. Tôi có thể thấy nó lõm cả xuống.

"Đừng để tớ phải xem các cậu tàn sát nhau nữa!"

Từ nay, cậu không cần phải làm vậy nữa đâu!

Tai tôi lại nghe tiếng ầm do C tạo ra.

"Thoát khỏi cái trò chơi chết tiệt này đi! Một lần thôi, tự cứu lấy mình được không?!"

C! Xin cậu!

"Cho tôi một lý do để sống có được không!?" Và đây cũng là lần thứ ba C đập tay xuống bàn. Tuyệt vọng, cậu dùng nhiều sức hơn cả.

Thị lực của tôi đã nhòe từ lúc lâu. Tất cả những gì tôi nhìn đều như phủ một lớp sương vậy. Ở hai bên má vào lúc này là hai dòng nước ấm liên tục chảy từ khóe mắt.

Tôi không dám nhìn, nhưng cũng không thể rời mắt.

"Những hình nhân bóng sẽ không quan tâm đến tôi. Còn toàn bộ các cậu thì cũng sẽ luôn quay trở về đúng với kịch bản ban đầu cho dù tôi có cố gắng trong vô vọng đến mức nào!"

"Người ta bảo có công mài sắt đúng không? Vậy kim của tôi đâu? Tôi đã mài thỏi sắt này trong vô tận rồi! Đến khi nào tay tôi mới có thể cầm được thanh kim bé tí đấy!? Cứ cố gắng, cố gắng, rồi lại cố gắng. Cuối cùng tôi sở hữu nào là thất vọng, nào là tuyệt vọng!"

"Tại sao...tại sao tôi phải là đứa khác biệt? Tại sao tôi phải chịu đựng toàn bộ những chuyện này một mình? Đến bao giờ sự hành hạ này mới chấm dứt?"

"Tôi đã gây nên tội ác tày trời gì mà phải chịu đày ải như thế này cơ chứ? Tại sao lại là tôi?! Tác giả? Trả lời tôi đi!"

Tớ xin lỗi...tớ xin lỗi...tớ...bọn tớ đã không giúp được cậu...

Trong ánh mắt mờ đi trong màn nước, tôi có thể thấy C ngồi quỵ xuống đất như cầu xin. Hai tay của cậu nắm thật chặt mái tóc của mình.

Rồi cậu giật mạnh.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"

"Gϊếŧ TÔI ĐI!!! Gϊếŧ QUÁCH TÔI ĐI!!!! TÔI KHÔNG TIẾP TỤC NHƯ THẾ NÀY ĐƯỢC NỮA!!!"

Cậu không còn cô đơn nữa đâu C! Nghe tớ...làm ơn...cậu không còn lẻ loi nữa...

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"

Chàng trai vô diện ấy giờ đây đã rơi vào một cơn điên loạn. Không chút ngập ngừng, C đứng dậy, ôm lấy bình hoa và xông thẳng ra ngoài. Thấy vậy, hai chân tôi vội vã đuổi theo. Tôi...biết cậu đang muốn đi đâu.

KHÔNG! C à, đừng!

"Khỉ thật! Khóa rồi!"

Tạ ơn trời!

"Không sao cả, đập nát cửa là được!"

Nhưng C không phải một chàng trai cao to hay lực lưỡng. Cậu chắc chắn sẽ không tài nào đủ năng lực để có thể phá vỡ cửa sân thượng. Nếu cậu dùng hết sức một chút, tôi nghĩ cơn bấn loạn của C cũng sẽ gia giảm được phần nào.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, chàng trai ngốc nghếch kia chứng minh là tôi sai. C không có gì nổi trội về thể chất, tôi đánh giá chính xác. Nhưng tôi thật sự đã đánh giá thấp những cảm xúc dồn nén C đã tự kìm lại suốt những năm qua.

Như một ngọn núi lửa bùng phát dung nham thiêu hủy vạn vật, C đang tự hủy hoại bản thân mình. Với hai nắm đấm đẫm máu, cậu nhiều lần đánh vào nắm cửa. Chẳng cần nhìn tôi cũng biết xương trong đấy đã không còn nguyên vẹn được nữa. Không những thế, máu tươi từ trên tay cậu chảy đầy mặt đất, làm C ngã chổng vó không biết bao lần. Thế nhưng, bông hoa trắng bên trong bình vẫn không hề xây xác.

Cậu vẫn bảo vệ nó trong l*иg ngực của mình.

C vẫn không dừng lại. Cơn đau chỉ làm cậu điên loạn hơn mà thôi.

Khi tay đã lịm đi, cậu dùng đến chân. C thật sự chỉ mong được giải thoát.

Cuối cùng, với một tiếng nổ lớn, cửa sân thượng bật tung về phía sau.

Đến rồi... Mục đích của C đã ở ngay trước mặt cậu đây rồi...

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"

Vài giây sau, C đã chạy đến mép của tòa nhà.

Không chút ngập ngừng hay do dự, cậu gieo mình xuống dưới ánh mắt kinh hoàng của tôi. Trong ngực C là một đóa hoa trắng.

Tôi gọi tên cậu. Cậu không nghe được.

Tôi cố ôm lấy tay cậu. Cậu không cảm nhận được.

Đây là cuộc đời mà C đã phải trải qua. Đây là cuộc đời mà bọn tôi đã gián tiếp tạo ra cho cậu ấy, một cuộc sống chỉ có thể quan sát mà không thể thay đổi được gì.

Một cuộc sống của nhân vật nền.

"Tình cảm của tớ dành cho cậu là một tội ác." Đó là những lời cuối cùng của cậu.