Không chút khó khăn hay cản trở, tôi bước vào lớp một cách tự nhiên. Mở cửa, tiến về phía bàn giáo viên và đặt chồng tài liệu trên ngực xuống, toàn bộ quá trình đều nhẹ nhàng như thể hành động ấy đã được lặp đi lặp lại hàng triệu lần vậy. Như một bản năng, tôi biết mình nên đi như thế nào, phải bước với tư thế ra sao. Mọi thứ đã được dựng lên từ trước và bản thân chỉ là một diễn viên làm theo đúng vở kịch được đề ra. Và trong vở kịch này, tôi chính là một lớp trưởng gương mẫu.
Việc duy nhất tôi phải làm đó chính là để ý chí thuận theo cơ thể của mình. Không hơn, không kém. Trong khoảnh khắc đấy, tôi biến thành một con rối chịu điều khiển của một thứ sức mạnh vô hình vô chất. Hay nói cách khác, một con búp bê vô hồn.
Thế nhưng, tôi cần phải làm một chuyện, dù cho điều đó có khó khăn đến mấy đi chăng nữa. Tôi phải tìm cậu học sinh với cái tên kì lạ là C kia. Vì sao ư? Bởi vì giọng nói của cậu ta là thứ duy nhất kéo tôi lại khỏi vực sâu đen ngòm của tuyệt vọng.
Trong lúc trái tim dần bị lấn át bởi thứ cảm giác cô đơn và lạc lõng, trong lúc cổ họng nghẹn ngào vì bi ai, những lời nói của C bàn về thế giới này thắp lên trong tôi một ngọn lửa. Ít nhất, tôi không thật sự cô đơn trong trò chơi đầy kinh tởm này. Nhờ có cậu, bóng đêm bao phủ con người tôi dần tan biến nhờ vào ánh sáng cậu mang lại.
Tôi là một con người lạc vào một đường hầm tối đen như mực, vô vọng và bất lực. Còn cậu ta chính là người mang đến ngọn đèn chỉ đường cho tôi.
Tất cả đều là nhờ những bình luận buồn cười của cậu ấy.
C thật là một con người kì lạ.
Vĩnh viễn sẽ không bao giờ có người biết được tim tôi đã đập nhanh đến mức nào khi nghe được âm thanh của đồng loại trong hoàn cảnh như vậy. Và cũng không ai có thể hiểu được tầm quan trọng của nó như thế nào. Khi thế giới quan bị phá vỡ trong nháy mắt, làm họ nhận ra rằng mình chỉ tồn tại trong một trò chơi được tạo ra bởi tên biếи ŧɦái nào đấy, liệu bấy nhiêu người có thể giữ được tâm lý của mình? Hay là toàn bộ đều sẽ hóa điên?
Tôi tự hỏi làm thế nào C có thể nhận ra sự thật về thế giới mà cậu ta đang sống. Ngay cả tôi vào lúc này đây vẫn còn không thể chấp nhận sự thật đấy hoàn toàn. Vì một lý do nào đó, tôi nghiễm nhiên cho rằng những hình nhân bóng xung quanh mình là bình thường. Khi tai nghe thứ tạp âm bao phủ trên hành lang, tôi cũng không thắc mắc gì về chúng. Tôi vẫn còn nhớ rõ những thứ về người tên Han mồn một và luôn suy nghĩ rằng những ký ức trên như thể bị cấy vào đầu của mình.
Có lẽ, điều ấy cũng không sai.
Nếu tôi là một nhân vật sống trong một thế giới trò chơi, tôi phải có mục đích rõ ràng, lời thoại rõ ràng và những thứ tương tự như vậy. Suy nghĩ theo hướng đó, việc tôi biết về Han như là một sự ám chỉ. Nhưng tôi không muốn như vậy chút nào. Đây là cuộc đời của tôi cơ mà!? Tuy nhiên, nếu không làm đúng theo mục đích của câu chuyện, tôi sẽ bị như thế nào? Liệu Laura, nhân vật lớp trưởng sẽ bị xóa sổ khỏi trò chơi này hay không?
Những câu hỏi dần xuất hiện tôi mà không có dấu hiệu dừng lại. Càng lúc, tôi càng muốn nói chuyện với C nhiều hơn. Đối với tôi lúc bấy giờ, C là một người bạn đồng hành, một người chung cảnh ngộ. Chúng tôi có thể hiểu nhau hơn bất cứ ai.
Tôi biết mình lẽ ra phải cảm thấy nghi ngờ và sợ sệt. Ai cũng vậy cả. Thế nhưng, thần kỳ thay, tôi không nhận ra những cảm xúc tiêu cực đấy.
Thay vào đó, tôi lại cảm thấy an tâm.
Như thể có một giọng nói trong đầu bảo tôi rằng chỉ cần là cậu ấy, tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Chỉ cần là cậu ấy, mọi câu hỏi trong lòng tôi đều sẽ được giải đáp. Và hình bóng mờ nhạt trong thâm tâm của tôi cũng sẽ được C chiếu rõ. Về phần Han, tôi không muốn nghĩ nhiều về cậu ta.
Han rất đẹp trai, không chê vào đâu được. Nói như vậy không có nghĩa là tôi đã rơi vào lưới tình với cậu. Đầu óc của tôi có hình ảnh của Han, nhưng ngực tôi không đau khi nghĩ về con người đấy. So sánh với C, cậu ta chắc chắn khác hẳn một trời một vực. Nhưng có một điều cực kỳ quan trọng về cậu mà tôi cảm thấy. Đó chính là việc trái tim tôi từ chối đón nhận hình ảnh của cậu ta.
Tôi có thể không hoàn toàn nắm vững cơ thể của mình. Nhưng tôi biết mình muốn gì. Không ai, không hệ thống, không thế giới nào có thể thay đổi được điều đó.
Tôi có ý chí của bản thân, và sẽ không bao giờ để nó bị lấn át dù cho đối phương có mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa.
Nhưng buồn cười thay, khi bước vào lớp học, ý chí đấy bị lung lay cực độ.
Nói một cách đơn giản thì trong đầu tôi đã xảy ra một vụ nổ Big Bang.
Ngoại trừ ngũ giác thông thương, tôi như xuất hiện một giác quan mới. Nếu tôi là một người mù, thì tôi trong thời khắc bước vào lớp học đã có thể thấy. Nếu tôi là một người điếc, tôi đã có thể nghe. Toàn bộ tế bào nơ ron thần kinh trong cơ thể của tôi cùng lúc được kích hoạt, truyền những tín hiệu mới đến từng tế bào trong cơ thể.
Cậu ấy ngồi ở kia, cạnh bên bức tường màu xám, mặt hướng về phía tôi. Cậu hoàn toàn không biết mình đã làm tôi cảm nhận thấy những gì.
Bóng hình của C và bóng hình mờ ảo trong trái tim tôi ngay lập tức hợp lại làm một.
C chính là hình bóng ngự trị trong l*иg ngực tôi, người duy nhất.
Gương mặt của cậu hoàn toàn trống trơn, không bất kì đặc điểm nhận dạng nào. Từ phần cổ trở lên, C chỉ có đúng duy nhất khuôn mặt phẳng lì và một mái tóc đen trông không có gì quá xuất sắc. Chỉ riêng điểm đấy thôi đã làm cậu ta trông như một con ma vô diện ốm đói.
Ấy vậy mà, tôi không cảm thấy cậu đáng sợ chút nào. Ngược lại, C lại trông khá buồn cười đối với tôi.
Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy. Tôi muốn lại gần và hỏi cậu làm cách nào cậu hiểu và tồn tại được trong thế giới này. Và quan trọng nhất, làm sao để thoát ra khỏi đây.
Thế nhưng, cơ thể của tôi không thuộc quyền kiểm soát của tâm trí. Người tôi nặng trịch như bị ghì lại bởi chì. Cho dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể từ bỏ vị trí của mình được mà phải im lặng chấp nhận. Nhiệm vụ của tôi hiện tại là phải thu thập bài tập toán của tất cả học sinh trong lớp, chỉ vậy mà thôi.
Càng lúc, tôi càng khó chịu hơn. Tôi cứ có một cảm giác tức tối vì không thể kiểm soát bản thân mình. Chẳng những vậy, tôi cũng muốn được khóc thật to cho đến khi cổ họng của mình khản đặc.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy xuất hiện bởi vì tôi cảm thấy một mối liên kết đặc thù với C. Đối với tôi, cậu như một người bạn đồng hành xuất hiện sau hàng trăm nghìn năm vậy.
Bản thân tôi cũng không thể tin được. Suy cho cùng, chúng tôi cũng chỉ mới vừa chạm mặt mà thôi.
Cho phép tôi được giới thiệu, đây là một thành viên gương mẫu của xã hội, lớp trưởng của chúng tôi, Laura.
Giọng nói quen thuộc đấy lại vang lên trong đầu tôi. Đó là một âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe. Tuy không thể nói giọng nói của C thấm đẫm sự quan tâm đối với tôi, nhưng ít nhất tôi có thể hiểu được cậu ấy đang nói gì. Chủ nhân của giọng nói đấy, cậu trai trẻ với gương mặt phẳng lì kia, đang khen tôi một cách tự nhiên không chút ngại ngùng. Điều đó làm tai tôi cảm thấy nóng cả lên. Trong hoàn cảnh không thể tự kiểm soát được bản thân, nghe được ai đó chú ý đến mình làm tâm lý trên bờ vực của tôi dần bình tĩnh lại. Cậu trai ngồi cạnh bức tường kia cho tôi sự động viên bằng cách không làm gì cả. Thật đáng ngưỡng mộ.
Chỉ riêng việc đấy thôi đã làm C gần với tôi hơn bất kì ai khác.
Theo tôi thấy, C không biết rằng tôi có thể nghe được suy nghĩ của cậu ấy. Những điều mà cậu ấy nói trong lòng tôi chắc chắn không thể nào là những thứ mà một người bình thường sẽ nói chốn đông người. Cách mà C ngây thơ chẳng nhận ra điều gì làm tôi thấy cậu vừa đáng thương, vừa đáng yêu.
Thế nhưng, tiếng lòng của C bắt đầu nói về một sự kiện đáng sợ.
Mặc dù cô nàng là một cô gái vô tội, cô sẽ chết dưới tay của Rachel.
Laura phải bỏ mảnh kim loại vào trong miệng, nhai, và nuốt. Đó là cách mà cô sẽ bị hành hình!
Đồng thời, một cảnh tượng mở ra trước mắt của tôi.
Không còn ở lớp nữa, ý thức của tôi bị mang đến một thế giới kì lạ. Nơi này nhìn có vẻ như vẫn còn ở trường, nhưng lại là nơi ít ai hay đến. Và trong một góc khuất, ba bộ thi thể của ba học sinh nam nằm đấy. Bọn họ nhìn tương tự như C, cũng không có khuôn mặt. Nhưng cách mà những thi thể này bỏ áo ngoài quần cùng xắn tay áo lên làm tôi nhận ra họ có thể không hẳn là người tốt.
Tôi gọi họ là thi thể bởi vì cổ của cả ba đều bị cắt ra. Chỉ một chút xíu nữa thôi là vết thương kia đã có thể cắt đứt đầu của họ. Vào lúc đó, máu vẫn còn phun ra từ động mạch trên cổ, lan ra khắp mọi nơi. Trên tường, dưới đất, nơi nào cũng toàn là vết bắn của thứ dung dịch đỏ sậm sền sệt kia.
Cảnh tượng đấy thật kinh hoàng...Nó làm sống lưng tôi lạnh toát. Nhưng chưa hết, dạ dày tôi kêu lên như thể tôi chuẩn bị nôn đến nơi.
Không được! Tôi phải rời khỏi nơi này ngay! Nhưng tôi có chuyển động được hay không?
Câu trả lời là có. Trong thế giới này, tôi lại không bị kiểm soát như trong lớp học. Tại sao lại như vậy?
"HA HA HA HA HA!!! Mày làʍ t̠ìиɦ với bạn trai của tao, phải không nào??!!" Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nghe thấy một giọng nói nữ tính đầy cay nghiệt.
Có vẻ như giọng nói đấy phát ra từ căn phòng ở phía trước mặt tôi. Có khả năng cao đó chính là hung thủ gϊếŧ người! Tôi phải chạy ngay lập tức!
"Trả lời tao xem, Laura!!!"
Gì chứ!!?? Làm sao cô ta biết tôi đang ở ngoài này!? Và tôi làm gì có ngủ với ai?!
"Phải thì đã sao, Rachel?" Giọng nói của tôi vang lên từ bên trong căn phòng đấy.
Cái quái gì đang xảy ra vậy? Ai đang ở trong kia?!
"Nhìn mày xem, Laura. Cứ tưởng mày là một lớp trưởng gương mẫu. Nhưng cuối cùng thì sao? Mày đi ngủ với Han!! Bạn trai của tao!!!"
Han...Han...lại là cái tên này...
Nhưng...Laura...lớp trưởng...đó là tôi mà? Chẳng lẽ...
Lấy tay bịt miệng, tôi rón rén đến gần cánh cửa của căn phòng kia. Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng không thể tin được.
Một cô gái tóc vàng đang dùng một tay nhấc bổng một người với ngoại hình hệt như tôi lên rồi quẳng xuống đất. Cách mà cô ta ném người kia nhẹ nhàng như nhấc cổ một con gà vậy.
Khi cô gái kia chạm đất, cùng lúc đấy, toàn thân của tôi đau như bị ném xuống sàn. Không kiềm chế được, tôi rên nhẹ một tiếng.
Tôi chắc chắn một điều.
Cô gái kia, Laura kia chính là tôi!
"Đẹp đẽ lắm, phải không nào?" Cô gái tóc vàng sờ soạng khắp người Laura kia. Nhưng cứ tưởng cô ta sẽ tiếp tục, ngờ đâu một cái tát rõ vang đánh vào má "tôi". Cái tát đấy mạnh đến nỗi người kia chảy máu ở cả mũi và miệng.
Không dừng lại ở đó, Rachel tiếp tục nói.
"Tỏ tình, đúng không nào?"
Và một cú tát đau đớn lại vang lên. Cô gái kia không thể kiềm được mà khóc. Hai má của tôi tuy không đỏ tấy lên như cô ta nhưng cơn đau lại không lẫn vào đâu được. Bằng cách nào đó, cả hai người bọn tôi lại chia sẻ cơn đau cho nhau.
"Thích một người thì tỏ tình có gì sai?" Laura kia hỏi.
"Thôi đủ rồi? Tao chịu đựng mày đủ rồi lớp trưởng ạ. Thật sự tao không muốn làm điều này với mày đâu, nhưng mà mày chẳng hề cho tao bất cứ giải pháp nào cả."
Bước nhanh đến chỗ của "tôi" kia, Rachel nhấc chân lên cao và đạp thẳng xuống đầu đối phương. Trong mắt cô ta, tôi không thấy gì ngoại trừ một vẻ khinh thường tuyệt đối.
Rachel không xem Laura kia như là một con người bình đẳng.
"Lúc nào cũng vậy, mày cứ đưa ra vẻ nghiêm túc để tìm cớ đến gần bạn trai tao. Tao biết là mày có cảm tình với Han, nhưng không ngờ mày lại hành xử như một con điếm ba xu!!!"
Đạp xuống, nhấc chân lên, rồi lại đạp xuống, Rachel hành hạ "tôi" kia không chút thương xót.
"Kinh tởm! Kinh tởm! Đáng kinh tởm!!"
Cô ta coi tôi còn tệ hơn cả loài vật, không, loài gián.
Thế nhưng, Laura kia cũng không chịu bỏ cuộc. Chớp lấy cơ hội trong nháy mắt, Laura chộp lấy và kéo chân Rachel hòng đẩy ngã cô ta.
"Tôi yêu Han! Có gì sai..."
"Aaaaaa!!!"
"Aaaaaa!!!"
Ruỳnh một tiếng, Rachel dùng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể để nện thật mạnh lên ót của tôi. Cơn đau thấu xương ngay lập tức truyền đến, làm cả hai bọn tôi rên lên cùng một lúc.
Tôi có thể thấy được lòng bàn chân Rachel dính máu. Chắc chắn đó không phải của cô ta...
"Ai cho phép mày nói vậy?" Từ trên cao nhìn xuống, cô gái tóc vàng khịt mũi khinh thường.
"A...ư...m-mày...s-sẽ không...b-bao giờ...được cậu ấy...y-êu!"
"Hahaha! AHAhAHAHAhahaHA!!! GAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!!"
Rachel ngồi quỵ xuống đât, hai tay ôm mặt và cười phá lên trong điên loạn. Giành lấy chút xíu sơ hở này trong hành động của cô ta, Laura mò đến chiếc túi đi học ở gần đó. Tôi nhận ra cô ta đang muốn làm thứ gì. Trong hoàn cảnh này, chỉ có một thứ duy nhất có thể cứu được cô ấy. Đó là con dao rọc giấy mà bọn tôi luôn mang theo.
"CHẾT ĐI!!!!!" Thét lớn, Laura đẩy con dao rọc giấy đến đầu tận cùng của nó, nhắm thẳng mũi nhọn vào cổ của Rachel. Bản thân tôi nhận ra mình cũng đang cầu nguyện cho mục tiêu trúng đích.
Màu máu tươi vẩy khắp mọi nơi. Tuy nhiên, khác với ba xác chết bị cắt cổ ở ngoài, lượng máu phun ra rất ít.
Bởi vì con dao rọc giấy đã bị Rachel nắm lại.
"Laura, cưng à..." Rachel cười nhưng mắt hoàn toàn không cười. Đứng trước tôi, cô ta không thể hiện bất cứ đau đớn hay khó chịu gì cả. Tất cả những gì cô ta đang cho chúng tôi xem là một nụ cười đầy hỗn loạn.
"Tớ đã có tình yêu của cậu ấy từ lâu rồi!"
Dứt lời, cô ta đến gần Laura kia, còn tôi thì chuẩn bị tinh thần cho chuyện xấu nhất.
"Khặc!! Khục!!!"
Bỗng dưng, một mũi dao nhọn hoắc đâm thủng bụng của Rachel.
Trong lúc tập trung vào sự kiện này, tôi hoàn toàn không nhận ra có một người nào đó đã đi xuyên qua cơ thể của mình vào bên trong căn phòng đấy.
Đó là C.
"Tôi biết kiểu gì cũng sẽ thiết lập lại cả, nhưng tôi không thể đứng và xem mọi chuyện lại diễn ra đâu vào đấy được! Rachel, cô là một con quỷ tâm thần điên loạn!"
Cậu ấy đến...vì tôi.
Ngay cả khi tôi dơ bẩn, ngay cả khi trái tim của tôi không hướng về cậu.
Cậu vẫn đến.
Tiếc thay, Rachel nhanh chóng gϊếŧ C với sức mạnh kinh dị của mình. Và tôi bị ép buộc phải ăn lưỡi dao rọc giấy dùng để tấn công cô ta.
C đã thất bại.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Lần thứ nhất, đến lần thứ hai, rồi lần thứ ba...từng lần tôi thấy C xuất hiện để cứu tôi khỏi cái chết hiện ra mồn một trước mắt. Cho dù cậu ta có thay đổi phương thức, cho dù cậu dùng vũ lực hay trí lực, tất cả đều vô nghĩa.
C luôn luôn thất bại.
Cho đến khi tôi không còn đếm được số lần C thử, chưa một lần nào tôi chứng kiến sự thành công của cậu ta. Dù vậy, C vẫn tiếp tục đặt mạng sống của mình ra làm tiền đặt cược.
Cậu ấy lấy đâu ra bao nhiêu đó can đảm?
Cậu ấy lấy đâu ra bao nhiêu đó sự kiên trì?
Ngay cả khi không một chút hi vọng, ngay cả khi không một chút thành công, làm cách nào mà C chưa hóa điên cho được?
Tại sao...cậu lại cứng đầu như vậy?
Hết lần này đến lần khác, tôi chứng kiến cảnh tượng C bị hành hình vì phá vỡ cốt truyện. Mỗi lần cậu can thiệp vào vì tôi, cậu sẽ bị chặt, hoặc đâm, đốt, ném xuống từ sân thượng tòa nhà...
Toàn bộ, đều là vì cứu tôi.
Mỗi lần C ngã xuống, tôi cảm thấy một phần của bản thân mình cũng chết đi. Nhưng tôi biết rằng nỗi đau mình đang cảm nhận so với sự tuyệt vọng dần hình thành bên trong C là không thể nào so sánh được. Tôi chỉ là một người đứng xem, còn cậu ta lại là người luôn mình cố gắng vì một tương lai không tồn tại.
Ngay cả khi C sẽ không được gì, cậu vẫn sẽ cố gắng. Dù cho điều đó nghĩa là cái chết của cậu sẽ đau đớn hơn bất kì thứ gì tôi có thể hiểu được. Cậu làm tôi muốn hỏi vì sao cậu lại chiến đấu vì tôi nhiều như vậy. Vì một người không bao giờ chú ý đến cậu, cái giá C đang phải trả có quá lớn hay không?
Có một lần, tôi đưa tay ra chạm vào bờ vai của cậu ấy. Tuy nhiên, khi bọn tôi gần chạm nhau, cánh tay của tôi đi xuyên qua người cậu. Trong miền ký ức này, có vẻ như tôi không có thực thể.
Hình bóng của C luôn lẻ loi như vậy. Cậu luôn một mình phấn đấu vì lý tưởng của tôi, vì mạng sống của tôi. C biết sẽ không ai biết ơn, không ai nhớ đến những nỗ lực của cậu, nhưng cậu vẫn làm.
Tôi không nhận ra mình đã khóc. Hai bên má đã thấm đẫm nước mắt ấm tự bao giờ, tôi chẳng rõ. Từ bên trong cổ họng, tôi rống lên tên của cậu ta. Tôi muốn cậu biết có ai đó hiểu những gì cậu đã làm cho tôi. Nhưng mỗi khi tôi chuẩn bị phát âm, chỉ có âm thanh nghẹn ngào là thoát ra được.
Tôi đã làm gì để cậu phải cố gắng như vậy?
Tại sao những Laura kia lại không nhớ về C?
Liệu cậu có hiểu là tôi không thể nào đền đáp được những sự hi sinh của cậu không chứ?!
C à, dừng lại đi!!
Tôi xin cậu...dừng lại đi...
Vào thời khắc đó, tôi dần dần hiểu ra tại sao mình lại thấy được những ký ức này. Chúng đến đây, hiện ra trước mắt tôi, là để tôi có thể chứng kiến được sự hội tụ của chúng vào một cá thể duy nhất. Tất cả cảm xúc của họ, dù là đau đớn hay hạnh phúc, hy vọng hay tuyệt vọng, nghi ngờ hay tin tưởng, đều giao cho tôi.
Tôi, sẽ đại diện cho quá khứ, bù đắp cho C ở hiện tại. Tôi thật sự không đáng sự chú ý của cậu, C ạ...
Cậu đã trả giá quá nhiều vì tôi...
Lần này, đến lượt tôi làm việc đó.
Trước hết, hãy để tôi nói: "Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
-OoO-