C à, đừng cử động, đừng nói gì, đừng cho người khác biết là mày đang sợ! Lớp trưởng chắc chắn sẽ nhìn thấy được biểu hiện run rẩy của mày!!
Chết thật! Cuối cùng thì điều tệ nhất cũng đã xảy ra. Laura có vẻ như đã bị lỗi hệ thống ảnh hưởng rồi. Tương tự như Rachel và Kurokawa vừa nãy, cô nàng cũng vì một lý do gì đó để nhằm vào tôi.
Không ổn. Thật sự không ổn chút nào!
Làm sao cái lỗi chết tiệt này có thể ảnh hưởng nhiều nhân vật đến như vậy? Nó từ đâu mà ra chứ? Sẽ không có gì đáng nói trong trường hợp bọn họ đều hướng đến tên nhân vật chính. Chuyện đó mà xảy ra thì tôi còn mở tiệc ăn mừng nữa là. Tuy nhiên, Rachel, Kurokawa, và giờ là cả Laura nữa đều muốn tôi phải tham gia vào câu chuyện của họ. Nếu như mọi chuyện không thay đổi, những nữ chính còn lại chắc chắn cũng sẽ rơi vào tình huống tương tự.
Không sớm thì muộn, tôi sẽ bị những nữ chính phanh thây ra!
"C? Cậu có nghe tớ không?" Vẫn đứng nguyên tại chỗ, Laura gọi tên tôi.
Thế nhưng quá đáng thay, hiện tại tôi chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều. Tất cả những gì tôi nên làm vào lúc này là tiếp tục làm đúng vai trò của một nhân vật làm nền. Sau đó, khi nào có thời gian, tôi sẽ thử tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra và tính đến kế hoạch sau đó.
Xin lỗi vì tớ không trả lời cậu lớp trưởng ạ, nhưng tớ không muốn lại lần nữa gây ra một cái kết đáng buồn cho cậu đâu...
"Tớ nhờ cậu một chút được chứ?" Laura kiên trì gọi tôi.
Tớ xin cậu đấy! Nhờ người khác đi mà!
Cho dù giọng nói của lớp trưởng có khẩn khoản như thế nào, tôi vẫn phải cố giữ vững trái tim yếu đuối của mình. Từ khoảnh khắc này cho đến giờ ăn trưa sẽ không có bất cứ sự kiện nào nữa. Những việc tôi cần phải làm đó chính là sống sót cho đến khi tan lớp. Sau đó, tất cả mọi người sẽ về nhà, Han và Rachel sẽ ân ái với nhau, và tôi sẽ có một chút thời gian yên tĩnh dành cho bản thân vào ban đêm.
Cho nên!
Ngồi yên, nắm chắc! Kể từ giờ phút này, mày là một hình nhân bóng C ạ! Tiến vào trạng thái hiền giả đi thôi!
Vững như bàn thạch. Tôi là một tượng đá vô tri giác. Cho dù có bao nhiêu cám dỗ đi nữa, tượng đá tên C này cũng sẽ không bao giờ chuyển động.
Tuy nhiên, dù có cố gắng giả khờ đến đâu, Laura vẫn không chịu bỏ qua cho tôi.
"Tớ biết cậu nghe được tớ đang gọi. Đừng ngồi im như một pho tượng như thế." Lần này, thay vì đứng yên tại cạnh bàn, cô nàng đưa mặt lại gần với tôi hơn.
Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này kém hơn một cánh tay. Nhờ vậy, vẻ đẹp của cô nàng hiện rõ trước gương mặt tôi. Ở gần nhau như vậy, hai bờ mi dài và đen nhánh của Laura trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Vẻ nghiêm túc ánh lên từ đôi mắt màu sô cô la trong trẻo của lớp trưởng trong chốc lát đã lấy đi suy nghĩ của tôi. Tôi không muốn bản thân nghe có vẻ già quá tuổi nhưng thực sự hồn tôi đã sa vào đôi mắt đấy.
Nhưng sau đôi mắt của cô nàng càng ngày càng to ra vậy nhỉ...?
Ấy khoan!! Khoan đã, lớp trưởng ơi!! Gần quá rồi! Cậu càng lúc càng đến gần tớ hơn đấy!! Trái tim nhỏ bé của tớ sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực rồi đây này!!
"Xin lỗi nhé, có vẻ tớ làm cậu giật mình." Với một chút hồng ở hai bên bờ má, lớp trưởng nhanh lùi lại về sau.
Thú thật, tôi có cảm thấy chút mất mát khi cô nàng lùi về như vậy. Tôi cũng là một tên nam sinh bình thường, nên tất nhiên tôi cũng muốn được gần gũi với nữ giới chứ. Tuy nhiên việc được lớp trưởng xem thành người quan trọng nhất của cô ấy có lẽ quá xa vời đối với tôi.
Han, tên khốn may mắn này!
Nói thế thôi chứ hai ta không cần đổi chỗ đâu anh bạn trẻ. Tôi hoàn toàn hài lòng với vị trí hiện tại của mình vào lúc này, cảm ơn nhiều nhé! Cậu chỉ cần tiếp tục làm những cô bạn gái tâm thần của mình hài lòng thôi, đừng lo cho tôi. Tôi không ngại đâu!
Nhưng quan trọng hơn cả là Laura, việc cô nàng vừa mới làm khiến tôi không thể tin vào mắt mình được. Ấy chết. Lại sai nữa rồi. Tôi không thể tin vào mặt mình được. Vì hai đứa chúng tôi vừa sát nhau quá, trên mặt lớp trưởng rõ ràng một màu đỏ ửng.
Hôm nay làm cái gì mà ai nấy đều đua nhau đỏ mặt ấy! Có sự kiện gì hay sao?
"Cậu có thích tớ đến gần như thế không?" Đột nhiên, Laura tấn công tôi bằng một câu hỏi hết sức ngộ nghĩnh.
Nếu tôi nói không thích nghĩa là tôi nói dối. Cho nên cho phép tôi được sử dụng quyền được giữ im lặng của mình. Tất cả những thứ tôi nói chẳng những có thể thay đổi cốt truyện mà còn có thể làm bằng chứng chống lại tôi trước tòa.
"C này, thứ lỗi cho tớ nói thẳng, việc cậu cứ im ỉm như vậy làm cậu trông rất là kì lạ ấy."
Cậu mới là đứa kì lạ!
"Khục!"
"Khục!"
Này! Kurokawa! Rachel! Hai người bọn cậu đừng có đập bàn nữa được không?! Các cậu chỉ kém chút nữa là làm tôi mất tập trung rồi đấy. Chúng ta vẫn còn đang trong giờ học, thưa các cô nữ chính ạ. Ít nhất thì hãy chú ý đến thầy OOO giúp tôi.
Trong khi hai nữ chính quái gở kia đang pha trò, dưới cái nhìn nghiêm túc của lớp trưởng, mặc dù chưa đi vệ sinh bao giờ tôi cũng hiểu được cảm giác muốn tè ra quần là như thế nào. Vậy mà hai nàng tóc vàng cùng tóc đen đằng kia lại có thể cười đùa trong lớp ư?
Thật là...mấy cô gái này...
"Tớ chỉ nhờ cậu đứng dậy một lát thôi mà. Cục tẩy của tớ rơi ở đâu ở dưới bàn của cậu ấy."
Nhưng tôi thấy nó ở ngay dưới chỗ cô ngồi, mẹ trẻ ạ!!
Không được rồi, lớp trưởng chắc chắn phải bắt tôi đứng lên cho bằng được. Với tính cách nghiêm nghị của cô ấy, nếu tôi cứ tiếp tục im lặng thì Laura sẽ có khả năng cao tiếp tục đứng yên tại vị trí đó suốt giờ học. Con người của cô nàng là thế. Đôi khi, cô hơi quá cứng nhắc.
"Lớp trưởng ơi, tớ không nghĩ cục tẩy của cậu ở đây đâu. Tại sao cậu không tìm nó dưới ghế cậu ấy?"
"Tớ đã tìm rồi nhưng không thấy. Lúc nó rơi, tớ còn nhớ là nó bay ra khỏi khóe mắt của tớ về chỗ gần ở vị trí này. Nếu cậu có phiền thì cho tớ xin lỗi."
Cái cô nàng cứng đầu này...
"Cậu thử lại một lần nữa tại phía mình xem. Tớ cũng sẽ giúp cậu tìm ở đây. Khi nào nhặt được thì tớ sẽ trả, cậu thấy thế nào?" Vắt kiệt toàn bộ trí thông minh ít ỏi của mình, tôi cố gắng bảo Laura quay về chỗ. Mong là lớp trưởng sẽ thấy nó khi cậu ta bước về chỗ.
"Việc phiền phức như vậy tớ lại không thích để cậu làm đâu."
Tất nhiên rồi...
"Chúng ta vẫn còn đang trong giờ học. Chỉ cần cậu đứng lên một phút là xong rồi, C nhé. Thật. Tớ sẽ trả ơn cậu sau." Khác với thái độ nghiêm túc thông thường, lớp trưởng nhìn thẳng vào tôi và nói bằng một giọng gần như là van xin.
Tại sao cô ấy lại phải nài nỉ tôi như vậy? Việc tôi ngồi yên tại chỗ đâu đến mức cô nàng phải làm như thế, đúng không? Trước khi gặp cô ấy hôm nay, thực ra trong cốt truyện hai người bọn tôi không tồn tại đoạn hội thoại nào, cho nên không lý do gì mà lớp trưởng phải cố gắng như vậy.
Thật sự tôi ước gì mình có thể đọc được suy nghĩ người khác. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hầy.
Thôi được rồi, Laura. Cậu thắng. Tôi không biết cậu đang muốn làm gì hay thật sự chỉ đơn thuần muốn tìm cục tẩy, nhưng tôi chịu thua. Tôi đứng lên ngay đây. Nhìn cho rõ và thất vọng đi, cô gái ạ.
"Chờ tớ một lát."
Nghe vậy, Laura nở một nụ cười thật tươi. "Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
"Không có chi đâu."
Lớp trưởng này, cậu không cần phải cảm ơn tôi nhiều như vậy. Tôi chỉ có đứng dậy thôi mà. Nếu cần phải nói gì thì tôi mới là đứa phải xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian chỉ để nhấc người lên khỏi ghế.
Chẳng hiểu vì sao tôi cứ có cảm giác cô nàng không nói vậy chỉ vì tôi đứng lên. Nhưng nếu không phải thì là do đâu chứ?
Trong lúc đang đứng, tôi chợt nhận ra hai cô nàng nữ chính ở phía bên kia đang nhìn về chỗ của tôi. Có lẽ Laura và tôi đang gây sự chú ý khá nhiều. Còn về phần Han, hắn đang ngủ li bì không màng sự đời nên cứ mặc kệ hắn thôi.
Cô mọt sách và cô vợ trẻ, xin hai cậu tập trung vào bài giảng! Nhìn tôi thì có gì hay?
Sau một vài giây tìm tòi, lớp trưởng cuối cùng cũng kết thúc.
"Chắc là tớ nhầm. Cục tẩy không lăn vào chỗ này. Nhưng dù gì đi nữa thì cũng cảm ơn cậu rất nhiều, C nhé! Cậu thật sự đã giúp tớ nhiều lắm đấy!"
Tớ biết cục tẩy của cậu mang hình dạng gì, lớp trưởng ạ. Nó là hình vuông. Hình vuông đấy! Làm thế nào mà một cục tẩy hình vuông lại lăn cho được?!
"Như tớ đã nói hồi nãy, không vấn đề!"
Cười gật đầu chào tôi, lớp trưởng về chỗ ngồi của cô ấy.
Phù. Bình yên đã trở về với tôi. Chỉ nói chuyện ngoài mạch truyện chính một chút thôi mà thật sự căng thẳng đến không ngờ. Ít nhất khi bước về thì Laura có thể thấy được cục tẩy hình vuông của cô ấy.
Ngay khi chuẩn bị lại suy nghĩ vẩn vơ, Laura gọi tên tôi một lần nữa. "Tớ biết mình đã làm phiền C rất nhiều, nhưng tớ có thể nhờ cậu thêm một việc nữa được không?"
Thật sao, Laura?
Thật sao?
Thầy OOO đang bắt đầu vẽ những kí tự kì quái lên bảng, và cậu thì đi hỏi nhờ tớ thêm một việc nữa à?
Tớ có thể nói không được sao?
"Tớ xin cậu đấy! Chuyện này thật sự rất quan trọng!" Ánh mắt của Laura ánh lên một vẻ đáng thương.
Hự! Tim tôi!
Bất tri bất giác, tôi gật đầu.
"Trưa nay, cậu ở trong lớp đợi tớ một lát được chứ? Tớ mong có thể trả ơn cho cậu bằng một buổi ăn trưa. Đó là tất cả những gì tớ muốn nhờ. Cậu có thể giúp tớ được không?"
Tôi gật đầu lần thứ hai.
"Tớ biết là cậu sẽ không từ chối tớ mà! Đợi tớ khi chuông reo nhé!" Vẻ mặt của cô nàng trở nên tươi tắn hơn thấy rõ.
Tôi gật đầu lần thứ ba.
Mặc dù phía bên ngoài, bất cứ ai cũng có thể nhìn và nghĩ rằng tôi hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, bên trong tôi là một đống hỗn độn. Đầu óc tôi có cảm giác như vừa xảy ra một vụ nổ, cuốn bay mọi suy nghĩ đi chỉ trong một nốt nhạc.
Liệu...đây có phải...là một buổi hẹn?!!!
Nó là một buổi hẹn, đúng không?
Chắc chắn rồi. Ngoại trừ nó ra thì còn có thể là gì nữa khác? Tôi sống chỉ biết nhìn nhân vật chính đằng kia được các nữ chính xung quanh cưa đổ hắn, nên thật ra tôi khá kém về khoảng này.
Ngày hôm nay đã xảy ra bao nhiêu thứ lần đầu xuất hiện rồi. Cho dù lớp trưởng có nhờ tôi làm một thứ gì đó hết sức đơn giản, nó vẫn tính là một buổi hẹn nhỉ?
Liệu tôi có đang mơ tưởng quá lố không? Dù gì đi nữa, tôi không như Han. Định mệnh của tôi và hắn ta khác nhau một trời một vực. Giả sử như Laura gọi Han ra riêng như vậy, hiển nhiên đó là một buổi hẹn họ. Còn với tôi, nhiều trường hợp là không phải.
Trong lúc lớp trưởng ngồi xuống, tôi có để ý thấy gương mặt của cậu ấy phủ lên hoàn toàn một màu hồng. Có lẽ cậu ấy đang cực kì ngại ngùng vì đã mời tôi như vậy.
Về phần mình, trong l*иg ngực của tôi tim cứ nhảy lên liên hồi như trống, và toàn bộ cơ thể tưởng chừng như nóng lên vậy.
Nhưng trên thực tế, Laura chắc không nghĩ gì sâu xa hơn những cảm xúc tình bạn dành cho tôi đâu.
Mắt nhìn thẳng, cậu nhỏ nhìn xuống, C ạ. Nếu mày muốn sống lâu, mày nên khắc cốt ghi tâm câu nói đó vào.
Hai ánh mắt quen thuộc tập trung vào chỗ của tôi. Nhưng đến lúc này, tôi không quan tâm Rachel và Kurokawa đang lườm về nơi này nữa. Họ có thể nhìn như thế nào tùy thích. Nhìn tôi xem! Nhìn cho nhiều vào! Tôi vừa mới được một cô gái xinh đẹp mời ăn trưa sau hàng nghìn triệu tái lần khởi động đấy!
Tôi không sợ các cô nữa đâu!
Xem này, không một chút da gà, không một chút sởn gai ốc. Cơ thể của tôi vừa được tiếp thêm sức mạnh nhờ Laura đấy.
TÔI ĐƯỢC HẸN ĐI ĂN TRƯA!!!
CUỘC ĐỜI BỖNG ĐẸP THAY!
Từ nay, tôi không cần quan tâm đến hai cô nữ chính kia nữa!
Được rồi, có lẽ là tôi vẫn còn sợ hai nàng ấy một chút. Thử nhìn về phía đó xem nào.
Quỷ thần ơi! Họ nhìn thẳng vào linh hồn tôi!!
Hả? Lớp trưởng? Cô nàng đang làm gì thế? Sao lại đứng dậy nữa rồi? Mặt cô ấy có vẻ khó chịu?
"Rachel, Kurokawa. Xin các cậu tập trung hơn vào bài giảng. Lúc này không phải là giờ ra chơi!"
Ừm? Laura vừa mới nói gì đấy?
"Với tư cách là lớp trưởng, tôi yêu cầu hai cậu tập trung về phía trước, không nhìn lung tung về phía C."
Không.
Không.
Tôi nghĩ lại rồi.
Thả tôi ra.
THẢ TÔI RA KHỎI ĐÂY NGAY!!!
-OoO-